"Xem ra có phiền toái."
Tiết Vong Hư đã nhìn thấy thiếu niên, chợt cười: " Người Quan Trung đến."
Trương Nghi xoay người sang nhìn, ngẩn ra, khó hiểu hỏi: "Động chủ, sao ngươi biết hắn là từ Quan Trung tới?"
"Quan Trung là vùng đất khởi nguyên của Đại Tần vương triều, cũng chỉ có Tu Hành Giả ở chỗ đó, mới đeo kiếm thiếu mỹ cảm như vậy, đeo kiếm mà cứ như vác cuốc hay vác búa đốn củi vậy." Tiết Vong Hư cười cười.
Trương Nghi nhìn thiếu niên kia, kiêu ngạo phóng khoáng, song góc độ đeo kiếm kia quả thực có vấn đề, nhìn qua quả rất giống như đang đeo một cái cuốc ngang lưng, không có mỹ cảm chút nào, Tiết Vong Hư so sánh thực quá thú vị, hắn bèn phì cười.
Thiếu niên lúc còn cách Đinh Ninh mấy trượng thì ngừng lại, khom người xuống thi lễ: "Tại hạ Quan Trung Thẩm Dịch, các hạ hẳn là Bạch Dương Động Đinh Ninh?"
Nghe thấy đối phương quả nhiên là đến từ Quan Trung, Trương Nghi càng thấy buồn cười.
Đinh Ninh chống xẻng xuống đống tuyết, lạnh nhạt hỏi: "Hỏi để làm gì?"
Thẩm Dịch sững sờ.
Tuy trước nay vẫn luôn chỉ ở Quan Trung, chưa bao giờ đến Trường Lăng, nhưng từ trong sách vở và từ miệng người chung quanh, hắn được biết Trường Lăng trọng lễ nghĩa còn hơn Quan Trung, thế mà hai người hắn đang nhìn thấy này, một người thì vừa khóc vừa cười, trông rất kỳ cục, người thứ hai thì sắc mặt chẳng dễ chịu chút nào.
"Người ta đường xa mà đến, dù ngươi không mời người ta uống chén trà nóng, thì tốt xấu ngươi cũng phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kiem-vuong-trieu/1644292/quyen-2-chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.