Nguyên khí trời đất ngừng phun trào, gió đã lặng, bàn ghế cũng thôi dịch chuyển.
Trên người Trần Mặc Ly vẫn không mang đến chút cảm giác đáng sợ nào, y như lúc vừa bước vào quán rượu này vậy.
Dẫu thế, lời nói bình tĩnh của y lại như cơn lốc tiếp tục quét qua người nhóm đệ tử này.
Lông mày Đinh Trữ cau lại, nó định mở miệng.
"Đi ra ngoài thôi, để tránh gây lộn xộn lại phải phí công đi dọn." Có điều, nó còn chưa kịp nói gì thì Trần Mặc Ly đã lạnh lùng nói một câu này rồi y quay thẳng người đi ra ngoài quán rượu.
Sắc mặt Từ Hạc Sơn dần trở nên khó coi hơn. Dù là thế, khi Trần Mặc Ly xoay người đi, cậu không vội đuổi theo ngay mà quay đầu nhìn Tạ Trường Sinh và Nam Cung Thải Thục, nhỏ giọng nói: "Áp chế cảnh giới sẽ không liên quan tu vi nữa."
Nhóm đệ tử ở đây đều rất thông minh, bọn họ hiểu rõ ý của Từ Hạc Sơn.
Trong tình huống bỏ qua tu vi thì yếu tố mấu chốt quyết định thắng bại thường là kinh nghiệm đối địch và kỹ thuật chiến đấu.
"Ta hiểu."
Tạ Trường Sinh nhìn vào bóng lưng Trần Mặc Ly, lạnh nhạt nói: "Nói gì thì cũng liên quan đến thể diện nên dĩ nhiên phải để người biết chiến đấu nhất trong số chúng ta xuất chiến."
Cậu mới nói một câu này thì ánh mắt của cả nhóm đệ tử đều dừng lại trên người Nam Cung Thải Thục.
Trong nhóm này, bỏ qua yếu tố tu vi thì hiểu chiến đấu hơn cả lại là cô bé nhìn có vẻ nhu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kiem-vuong-trieu/1644200/quyen-1-chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.