Tia sáng có chút hôn ám, gian phòng có chút ngột ngạt, không khí âm lãnh mà dày đặc.
Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường theo sát phía sau Công Tôn Sách, tiến vào phòng đặt thi thể của Khai Phong Phủ.
Kéo ra vải trắng che phủ, lộ ra khuôn mặt cứng ngắc không biểu tình. Nhìn nhìn Công Tôn Sách cùng quan kiểm thi Lưu Đại Lực, ở trên thi thể bận bận bịu bịu.
Bạch Ngọc Đường hơi hơi nhăn mi lại, thi thể, hắn cũng không xa lạ, từ người sống biến thành thi thể dưới Họa Ảnh sớm đã không chỉ hàng trăm, nhưng, đó cũng là từ người còn sống biến thành, người mới chết cùng người chết đã lâu là không giống nhau. Vì vậy, mi của Bạch Ngọc Đường không tự chủ được mà nhíu lại, tận lực giữa lúc đi lại xoay người, lướt nhẹ linh động, không cho một mảnh bạch y nhiễm phải thi thể sớm đã cứng ngắc kia.
Triển Chiêu nhìn hắn cười, “Bạch huynh, nơi này có Triển mỗ cùng Công Tôn tiên sinh, Lưu đại nhân là đủ, Bạch huynh sao không trước tiên đi ra ngoài, cũng thay Triển mỗ bảo hộ sự an toàn của Bao đại nhân!”
Trừng mắt một cái, Bạch Ngọc Đường biết y nhìn thấu mình, có ý giúp, nhưng trong lòng lại cực kỳ không cho là đúng, “Miêu Nhi, nếu ngươi ở chỗ này, cách Bao đại nhân bất quá chỉ một phủ (phủ nha, phủ đệ,…. Nói chung là cách khoảng cỡ gian nhà),còn có thể để cho Bao đại nhân xảy ra chuyện gì! Ta nói Miêu Nhi, ngươi cũng đừng lăn lộn nữa! Không bằng, làm một con mèo dịu ngoan gặp may đi!”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kiem-vu-cuong-long/86198/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.