Chương trước
Chương sau
Lại nói Triển Chiêu từ khi vào vương phủ, ngày ngày cẩn thận lưu ý, thấy thủ vệ vương phủ có nhiều sơ hở, liền tự xắp xếp lại từ đầu. Hộ vệ trong vương phủ, cũng vì được Triệu Doanh ngầm mệnh lệnh, ngược lại cũng phối hợp.
Ngày hôm đó, Triển Chiêu dò xét xung quanh, thủ vệ quả thật nghiêm mật chặt chẽ, mặc dù đối cao thủ đứng đầu trên giang hồ mà nói, coi như bằng không, nhưng đối bọn đạo chích, sát thủ, nếu muốn tiến vào vương phủ ám sát, là hoàn toàn khó khăn.
Lúc này trong phủ một đội hộ vệ đi tuần qua. Mỗi người tay hổ eo gấu, tinh thần hiên ngang.
Triển Chiêu thấy thập phần hài lòng. Giữa lúc suy nghĩ, không khỏi nhớ tới Khai Phong Phủ, nhớ từ khi mình đến Khai Phong Phủ tới nay, ngày ngày bôn ba, hàng đêm thích khách không ngừng, ngay cả nhóm nha dịch trong phủ cũng là ngày đêm bị án kiện quấn thân, khiến nhân thủ trong phủ thiếu thốn trầm trọng! Mặc cho sắp xếp như thế nào, cũng không có cách nào làm được mọi mặt đều đầy đủ, cũng chỉ đành tùy những đám thích khách đó thoải mái mò vào hậu viện! Hiện giờ bản thân bị điều vào vương phủ, có lẽ những đám sát thủ đó sẽ phi thường náo nhiệt đi? May là có Bạch Ngọc Đường mạnh miệng mà mềm lòng kia… Nghĩ đến Bạch Ngọc Đường, trong lòng không tự chủ được mà ấm áp, lập tức lại u ám, kinh diễm tuyệt thế trong hoa đào tung bay khi mới gặp; tâm động, mờ mịt thất thố dưới đêm trăng kia… Cười khổ một tiếng, mờ mịt thất thố? Bản thân luôn luôn lãnh tĩnh lý trí, cư nhiên sẽ mờ mịt không biết nguyên do, thất hồn lạc phách trong nháy mắt, sau cùng còn chạy trối chết?!
Sau khi hiểu rõ tâm tình của bản thân, trái lại càng thêm không bình tĩnh lại được, đầy tâm đầy ý đều vướng vít một tia ấm áp kia. Ngẫm lại đã nhiều ngày bình an vô sự, bên trong phủ cũng được an bài thỏa đáng. Không thể kiềm được, nói với bản thân, chỉ là đi trong chốc lát sẽ quay về, như thế chắc cũng sẽ không có chuyện gì.
Nhìn Khai Phong Phủ ngay trước mắt, trong đầu Triển Chiêu lại đột nhiên thoáng hiện cái bản mặt kiêu ngạo của Bạch Ngọc Đường kia, bản thân rời đi đã nhiều ngày, hắn chắc hẳn sẽ thay mình trông coi Khai Phong Phủ đi?! Tuy rằng tối hôm ấy bản thân không nói rõ, hắn cũng uống hơi nhiều, nhưng nghĩ đến hắn là người thông minh lanh lợi như thế, nhất định sẽ không không hiểu rõ.
Nghĩ nghĩ, trước mắt không tự giác xuất hiện dáng vẻ phẫn nộ của người nọ, rống với y: Mèo thối! Cư nhiên thừa dịp Bạch gia gia uống say, lừa gạt Bạch gia gia thay ngươi trông coi ổ mèo?! Không khỏi ra một thân mồ hôi lạnh.
Đột nhiên nhớ tới Bạch Ngọc Đường yêu thích rượu ngon lâu năm, liền xoay người bước đi đến Túy Tiên Lâu.
Đợi đến khi Triển Chiêu nhấc hai bình rượu đi vào hậu viện, đã thấy một đám nha dịch trong viện đang chỉnh lý linh tinh khắp cả viện, duy độc trước phòng của bản thân lại trống rỗng, không một bóng người…
Hơi hơi ngẩn ra, thuận miệng hỏi một nha dịch bên cạnh, “Thế này là có chuyện gì?”
Nha dịch kia nói: “Triển đại nhân! Người đã trở về, mấy ngày nay, phàm là ban đêm có thích khách đến phủ, Bạch thiếu hiệp đều sẽ xuất hiện từ một chỗ nào đó, kết quả chính là khi chúng ta chạy tới, toàn bộ thích khách đều bị hắn diệt khẩu…” (Ax, diệt khẩu thích khách, có cần thiết ko a~~~!??????
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.