Chương trước
Chương sau
Triển Chiêu cùng hai người Lý Quần, Trương Lực tới Tương Dương, trước tiên tìm một chỗ yên tĩnh dàn xếp ổn thoả xong, hai ngày kế tiếp, đều ru rú trong nhà.

Triển Chiêu vô cùng kinh hoảng khi Bạch Ngọc Đường tìm đến, ngày ngày chỉ thủ chặt trong phòng, không xuất môn.

Ngược lại hai người Lý Quần, Trương Lực lại ngồi không yên.

“Chúng ta đến Tương Dương này đã qua hai ngày, lại không biết vì sao Triển đại nhân ngày ngày đều ở trong phòng, không thấy hành động? Nếu Tương Dương Vương kia, mang theo binh phù điều đại quân đến….”

Lý Quần thẳng tắp chạy vào gian phòng Triển Chiêu, trực tiếp đi tới trước mặt Triển Chiêu, vẻ mặt bất thiện, lên tiếng chất vấn.

Phía sau Lý Quần, là Trương Lực theo hắn cùng vào, lúc này, đang bắt lấy tay áo Lý Quần, nhẹ nhàng lôi kéo, nói:

“Lý đại nhân…. Triển đại nhân chính là thủ lĩnh chuyến này, sao cần đến hai người ngươi ta nhiều lời.”

Giương mắt nhìn nhìn Triển Chiêu, thấy mặt y không chút thay đổi, lại nói:

“Triển đại nhân hành sự tự có chừng mực, hai người chúng ta chỉ cần nghe theo phân phó của Triển đại nhân. Ngày sau, cũng dễ giao phó với thánh thượng!”

Triển Chiêu cười lạnh trong lòng, trên mặt lại không hề dao động: “Lý đại nhân không cần lo lắng, trước tiên dừng lại hai ngày, một là muốn che tai mắt người, hai người…. cũng là để đợi Tôn Uy đến, khi Tôn thống lĩnh suất lĩnh cấm quân đến, nhất cử thành sự!” (giải thích khúc ngắt quãng phía trên: trong tiếng Hán từ ‘người’ (者-giả) đọc là ‘zhě’, mà từ ‘cũng’ (也-dã) đọc là ‘yě’, rất giống nhau, lúc đầu Miêu nhi tính nói ‘hai người’ cái gì đó, nhưng sau đó lái từ ‘người’ thành từ ‘cũng’, khi nghe chỉ nghe được từ ‘cũng’, cho nên câu trên nên hiểu là ‘hai cũng là để đợi Tôn Uy đến’!)

Trương Lực dùng sức lôi kéo Lý Quần muốn mở miệng nói chuyện, chất lên trên mặt đầy vẻ tươi cười:

“Triển đại nhân nói chí phải! Thế nhưng, chuyện binh phù liên quan trọng đại, sớm lấy sớm tốt a….”

Triển Chiêu gật đầu: “Trương đại nhân nói đúng. Triển Chiêu chuẩn bị tối nay đi phủ Tương Dương Vương thám thính, tra tìm binh phù kia đặt nơi nào.”

Trương Lực cùng Lý Quần cùng kêu lên: “Như thế, chúng ta yên lặng chờ tin tốt của Triển đại nhân!”

Khi canh hai, Triển Chiêu thay đổi y phục dạ hành, sau khi giao phó hai người Lý, Trương ở trong phòng yên lặng chờ, lặng lẽ tiềm hành tới phủ Tương Dương Vương.

Vì đã tới qua một lần, lần này ngược lại xe nhẹ đường quen. Dọc theo lộ tuyến lần trước, len lén lẻn vào, ẩn giữa lùm cây cảnh, lẳng lặng tra xét động tĩnh của thủ vệ phía dưới.

Quả nhiên, hiện giờ thủ vệ đã được gia tăng rất nhiều, phòng thủ càng nghiêm mật, trong mơ hồ, giống như đã từng quen thuộc. Hơi suy tư, rốt cuộc nhớ ra tương tự thủ vệ mình bố trí vương phủ trước đây khi ở Biện Kinh.

Trong lòng hơi hơi thở dài, không dám lướt lên nóc nhà nữa, nhớ kỹ bản thân đã từng yêu cầu trọng điểm thủ vệ nóc nhà, lúc này đây, lại thực sự là tự chuyển đá ngáng chân mình.

Triển Chiêu né qua thủ vệ tuần tra, lay động thân hình, lướt thẳng vào bóng râm nơi bụi hoa, vào góc tường, giữa mái hiên, lướt thân qua, lách lên trên xà ngang của hành lang ngoài đại sảnh, tạm ngừng hô hấp, lẳng lặng nhìn vào phía trong.

Trong đại sảnh, Tương Dương Vương Triệu Doanh đang ngồi trên chủ vị, cầm một tờ giấy trong tay, cúi đầu tỉ mỉ xem xét.

Trần Định cùng Quý Cao lẳng lặng đứng trang nghiêm phía dưới, chỉ là Trần Định hoảng sợ đầy mặt, Quý Cao trầm mặc không nói.

Triệu Doanh chậm rãi ngẩng đầu lên, ánh mắt âm lãnh chậm rãi đánh giá Trần Định vài lần từ đầu tới chân, thẳng đến khi Trần Định hoảng loạn.

Quý Cao tiến lên một bước, nói: “Vương gia! Trong kinh dùng bồ câu đưa tin khẩn cấp, không biết là chuyện quan trọng gì?”

Triệu Doanh nghe vậy quay đầu lại, chuyển hướng Quý Cao: “Tám ngày trước, ngự thư phòng trong cung có thích khách hành thích!”

Quý Cao vui vẻ nói: “Vậy hoàng thượng….” Thực là bị hành thích? Nói không ra lời, liền ngừng lại, nhìn sắc mặt âm trầm của Triệu Doanh, cũng biết nhất định là không có chuyện gì.

Triệu Doanh nhíu mày, nói “Hừ! Triệu Trinh trái lại vô sự, bất quá….”

“Vương gia?”

“Trịnh Kỳ, Trịnh công công cùng thái giám thiếp thân của Triệu Trinh An công công đều đã chết!”

“Trịnh công công?” Quý Cao ngẩn ra.

Triệu Doanh chậm rãi gật đầu, không khỏi càng thêm lo âu.

“Chẳng lẽ…. hoàng…. Triệu Trinh đã biết cái gì?” Trần Định kinh nghi bất định nói.

Triệu Doanh một mặt cầm tờ giấy trong tay, đưa cho Quý Cao, một mặt chuyển mặt giận dữ nhìn Trần Định:

“Nô tài vô dụng! Đường đường một phủ vương gia, cư nhiên để người ta thần không biết quỷ không hay mà bắt sứ giả Tây Hạ đi! Ngươi làm ăn thế nào hả?”

Trần Định kinh hãi quỳ xuống: “Vương gia bớt giận! Thuộc hạ…. thuộc hạ thật không biết….”

“Ngươi không biết?! Nếu lần tới có người đến hành thích bản vương, có phải ngươi cũng không biết hay không?”

Trần Định nằm sấp trên mặt đất, run rẩy không ngớt: “Ngày ấy không thấy bóng dáng sứ giả Tây Hạ, nhưng trong phòng không hề có vết tích tranh đấu, thuộc hạ…. thuộc hạ về sau cho người tìm kiếm xung quanh, đều không thấy sứ giả ra ngoài….”

“Hừ! Đồ vô dụng! Không có vết tích tranh đấu? Lại vì sao xung quanh không thấy bóng người….”

Quý Cao đã xem xong tờ giấy trong tay, thấp trầm nói: “Vương gia bớt giận! Hình người làm giả trong giường sứ giả, khó trách Trần đại nhân tưởng sứ giả tự mình ra ngoài. Nhưng nếu là bị người bắt…. chỉ sợ người này thực sự là tâm tư tỉ mỉ, gan dạ sáng suốt hơn người….”

Quý Cao hơi hơi dừng lại một chút, lấy mắt tỉ mỉ trông sắc mặt Triệu Doanh, thấy Triệu Doanh chuyển mắt nhìn mình, mới tiếp tục nói:

“Nhưng thuộc hạ cảm thấy, hẳn sẽ không phải là người của hoàng…. Triệu Trinh đi? Mặc dù Trịnh công công chết ở trong ngự thư phòng, nhưng đồng thời còn có An công công!”

Triệu Doanh khẽ gật đầu, tỏ ý Quý Cao tiếp tục nói.

“An công công chính là thái giám thiếp thân của Triệu Trinh, cùng Triệu Trinh từ nhỏ đến trưởng thành, nếu thực là vì việc này, Triệu Trinh không tới mức ngay cả An công công cũng giết chứ? Trừ phi….”

“Trừ phi! An công công cũng biết chuyện kia!” Triệu Doanh tiếp lời, trong lòng cũng tin lời nói của Quý Cao vài phần.

“Mặc kệ Triệu Trinh có biết được việc của vương gia hay không, theo thuộc hạ thấy, vương gia, chúng ta vẫn nên càng nhanh hành sự càng tốt!”

“Ân! Quý tiên sinh nói có lý! Đã nhiều ngày an bài thỏa đáng trong phủ, hiện tại lập tức mang theo binh phù, đi biên quan.”

“Vâng! Thuộc hạ tuân lệnh!” Quý Cao khom người đáp.

“Quý tiên sinh! Binh phù đã cất giấu tốt rồi?”

“Vương gia yên tâm! Thuộc hạ đã đặt binh phù trong Trùng Tiêu Lâu, vạn vô nhất thất!” (ngàn lần ko có 1 lần sai)

“Tốt!” Triệu Doanh thở dài, nhìn lại Trần Định quỳ sát trên mặt đất, tức giận lại lên: “Đồ vô dụng, còn không đi xuống thận trọng phòng thủ! Nếu trong phủ lại xảy ra chuyện gì, ngươi liền tự mình cắt cổ đi!”

“Vâng, vâng! Tạ ơn vương gia không giết!” Trần Định lật đật lui ra ngoài.

Triển Chiêu nghe đến lúc này, không tiếp tục nán lại nữa, tìm một khe hở, tung người lướt ra, tiềm hành hướng về lầu các cao chọc trời trong bóng tối kia.

Triển Chiêu áp thấp thân mình nơi chỗ tối, tránh thoát thủ vệ, đang muốn lao đi đến trên lầu kia. Trong tiếng gió động, một tiếng vang nhẹ nghiêng nghiêng truyền đến. Triển Chiêu cả kinh, thanh âm cực nhỏ, hẳn là vật cực kỳ nhỏ bé, mặc dù thế tới sắc bén vô cùng, nhưng không hề có sát khí. Giữa lúc còn khoảng cách, xoay chuyển thân hình, lẳng lặng né qua, bắt lấy vật đó, để tránh khỏi tiếng vang khi rơi xuống đất kinh động thủ vệ.

Một viên đá như bạch ngọc lẳng lặng nằm ở trong tay, viên đá như vậy, Triển Chiêu đương nhiên phi thường quen thuộc (Là Bạch Ngọc Phi Hoàng Thạch của con chuột đây mà!). Ngẩng đầu, ngoài Trùng Tiêu Lâu, trên một cây đại thụ, ẩn hiện một thân ảnh, trong đêm tối, vẫn bạch y đai ngọc như xưa, đón gió mà đứng.

Bạch Ngọc Đường! Triển Chiêu ngẩn ra, trong lòng nhất thời quay cuồng không ngừng, vừa vui vừa giận, vừa sợ vừa sầu, nhất thời ngược lại không biết là tư vị gì.

Bạch Ngọc Đường hiện thân hình, hướng Triển Chiêu nơi xa xa ngoắc ngoắc, chỉ chỉ Trùng Tiêu Lâu, lại chỉ chỉ thủ vệ vương phủ cách đó không xa.

Triển Chiêu không khỏi cắn răng. Hiểu rõ ý của Bạch Ngọc Đường: nếu như mình không qua với hắn, cũng đừng mong có thể một mình xông vào Trùng Tiêu Lâu, thủ vệ vương phủ cách không xa nha…. (Bá đạo a~ =_=||)

Chỉ đành gật gật đầu, coi như đáp ứng. Liên tục hai ngày không gặp, vốn tưởng rằng Bạch Ngọc Đường tin mình, đã rời đi, lại không ngờ, hắn canh giữ ở trước Trùng Tiêu Lâu, chờ đợi mình.

Bạch Ngọc Đường thấy y gật đầu, mỉm cười, xoay người nhẹ nhàng, nhảy ra ngoài.

Dẫn Triển Chiêu thẳng tới trong một căn phòng của một tòa khách ***, Bạch Ngọc Đường mới xoay người lại nhẹ nhàng cười cười, rót chén trà nóng trên bàn, bưng cho Triển Chiêu.

Triển Chiêu nhíu nhíu mày, không nhận lấy tách trà kia, chỉ nhìn Bạch Ngọc Đường, lạnh lùng thốt:

“Triển mỗ hai ngày trước xác nhận đã nói rất rõ ràng với Bạch ngũ gia, vì sao Bạch ngũ gia cứ nhất thiết muốn tranh vũng nước đục này?”

“Đó đương nhiên…. là muốn tranh công với Triển đại nhân a….” Trên mặt Bạch Ngọc Đường vẫn mang theo tiếu ý nhẹ nhàng, nhưng lời nói nói ra khỏi miệng, nghe thế nào, cũng không thấy có một chút ý cười.

“….” Triển Chiêu trầm mặc, tự biết lời nói đêm đó thực sự đả thương người, lúc này ngược lại cũng không biết nên làm như thế nào cho phải.

Ngẩng đầu, đối diện đôi mắt tràn đầy tiếu ý mang theo một chút trêu đùa như xưa của Bạch Ngọc Đường, thở dài một tiếng thấp trầm:

“Bạch ngũ gia hà tất như thế, nhiều bằng hữu nhiều con đường. Tội gì cần phải bất hoà với Triển mỗ? Thỉnh Bạch ngũ gia giơ cao đánh khẽ, chớ tiếp tục ngăn trở đường làm quan của Triển mỗ! Bằng không, đừng trách Triển mỗ trở mặt vô tình!”

Nói xong, nắm chặt trường kiếm trong tay, Cự Khuyết phát sinh một tiếng nhẹ kêu như tỏ uy. Triển Chiêu xoay người muốn rời đi.

“Nếu Bạch Ngọc Đường ta nguyện đem cái mà ngươi gọi là công lao dâng lên hai tay thì sao?”

Một câu nói ngắn gọn, thật sự cứng rắn định lại cước bộ của Triển Chiêu.

Quay đầu, nhìn lên khuôn mặt vẫn tràn đầy tiếu ý của Bạch Ngọc Đường: “Có ý tứ gì?”

Biểu tình Bạch Ngọc Đường bất biến, nhẹ nhàng thổi thổi mặt trà, nhấp một ngụm nước trà, thấp trầm mà khẽ cười nói: “Chính là ý tứ này!”

Trong lòng Triển Chiêu cháy bừng lửa giận, lớn tiếng quát: “Bạch Ngọc Đường! Vì sao ngươi cứ nhất thiết muốn quản nhàn sự này? Chẳng lẽ ngươi muốn cùng Triển mỗ xé rách da mặt, mới bằng lòng bỏ qua?” (xé rách da mặt = ý chỉ thực sự bất hòa, ko còn nể mặt nhau)

Bạch Ngọc Đường nhìn đôi mắt của Triển Chiêu, chậm rãi đứng lên: “Hiện nay nói đến, nhàn sự này, Bạch ngũ gia ta nhất định quản!”

Cổ tay Triển Chiêu nhẹ rung lên, Cự Khuyết keng ra khỏi vỏ nửa thân, đặt ngang cổ Bạch Ngọc Đường: “Triển Chiêu khuyên Bạch ngũ gia vẫn nên bớt quản chuyện người khác thì tốt hơn!”

Ánh mắt Bạch Ngọc Đường hơi đổi, liếc nhìn Cự Khuyết hàn khí bức người nơi cổ, chuyển mắt đối diện đôi mắt rõ ràng phiếm lửa giận của Triển Chiêu:

“Nếu ngươi nhất tâm muốn binh phù, minh thư kia, Bạch Ngọc Đường ta liền đi lấy ra, giao cho ngươi, được không?”

“Ngươi….” Triển Chiêu vừa vội vừa giận, nửa ngày mà tìm không ra từ ngữ ứng đối.

Bạch Ngọc Đường nhẹ giọng cười nói: “Như vậy, ngươi cũng không cần tiếp tục ngăn cản ta chứ?!”

Trường kiếm trong tay Triển Chiêu khẽ căng, đặt sát trên da thịt như bạch ngọc nơi cổ của Bạch Ngọc Đường, chỉ cần tay hơi dụng lực, liền có thể cắt đứt nơi dưới kiếm. Hung hăng quyết ý:

“Nguyên lai là Bạch ngũ gia khinh thường Triển mỗ, xem Triển mỗ là gối thêu hoa hay sao? Thứ Triển mỗ muốn, Triển mỗ sẽ tự động thủ đi lấy, không cần Bạch ngũ gia hảo tâm!”

“Được!” Trong lòng Bạch Ngọc Đường đau cực, nghĩ không ra đến mức như thế này, mà Triển Chiêu vẫn muốn lừa gạt:

“Danh Nam hiệp, Bạch Ngọc Đường sao có thể xem nhẹ. Hiện giờ, nếu ngươi muốn ta không nhúng tay nữa, không bằng hiện tại một kiếm chém xuống, Bạch Ngọc Đường đương nhiên không còn cách nào tiếp tục quấy nhiễu ngươi!”

Nói, rốt cuộc đem cổ bản thân hơi hơi đưa về phía trước. Nhất thời, một sợi máu tươi rơi xuống, trong nháy mắt, nhuộm mảng lụa tuyết trắng phía dưới thành đỏ tươi!

Bạch Ngọc Đường gắt gao nhìn thẳng Triển Chiêu: Miêu Nhi, ngươi không muốn ta rơi vào hiểm cảnh, ta thế nào không biết? Hôm nay, ta ngược lại muốn đánh cuộc xem, xem xem tâm của ngươi, có thực cứng rắn như sắt đá hay không; có thực không còn một chút sự tồn tại của Bạch Ngọc Đường ta hay không!

Hồng sắc tiên diễm, đâm đau hai mắt, bàn tay cầm kiếm, đi trước tâm tư, như có ý thức của chính mình, thu lại cự ly. Triển Chiêu cực lực cố gắng trấn định, tốn hao tâm lực cực đại, cưỡng bức bàn tay đang lui về của bản thân ngừng lại. Dừng tại nơi cách cổ Bạch Ngọc Đường ba tấc.

Đau lòng mà nhìn vệt đỏ tươi kia, tổn thương này, là tổn thương ở trong tay mình….

“Ngươi….”

Bạch Ngọc Đường đột nhiên bước tới trước một bước, thẳng đến khi khiến cho trường kiếm kia thối lui về phía sau.

Từng bước một tiến lên trước….

Từng bước một lui về sau….

Cho đến khi ép sát góc tường, ép đến khi y không thể tiếp tục thối lui.

Nhẹ nhàng mà vươn hai ngón tay, kẹp lấy cán kiếm, chậm rãi đẩy ra.

Một tay ấn lên mặt tường, chặn ở giữa Triển Chiêu cùng cửa sổ, ngăn lại thân hình có ý muốn thoát đi….

Một tay, theo thân kiếm, trượt hướng bàn tay cầm kiếm tái nhợt kia….

“Miêu Nhi…. Ngươi…. muốn vứt bỏ ta sao? Ngươi…. không lưu ý tới ta nữa sao?”

Thanh âm thấp trầm của Bạch Ngọc Đường, đắng chát ảm đạm mà vang lên bên tai:

“Nếu quả thực như thế, không bằng ngươi một kiếm giết ta, hạ một kiếm thống khoái lâm li. Có thể chết ở trên tay ngươi, Bạch Ngọc Đường ta cũng coi như cam tâm tình nguyện…. Chỉ cầu ngươi, đừng nói ra những lời hỗn trướng kia nữa…. Đó thực so với một kiếm giết ta, còn thống khổ khó chịu hơn nhiều….”

‘Đương!’ một tiếng vang nhỏ, Cự Khuyết rơi xuống đất….

Triển Chiêu chỉ cảm thấy toàn thân bủn rủn, không còn một tia khí lực, tùy ý Bạch Ngọc Đường ôm bản thân vào trong lòng….

Ngọc Đường, Ngọc Đường….

Đầy tâm đắng cay, đầy bụng ủy khuất, tâm phế cũng bị xoắn thành một đoàn, đau đến mức khó có thể hô hấp….

Vì sao? Rõ ràng ta chỉ không muốn thương tổn ngươi, lại vẫn cứ là ta, thương tổn ngươi triệt để như thế; rõ ràng ta chỉ mong ngươi giương cánh bay cao, lại vẫn cứ là ta, kéo ngươi vào vũng bùn không đáy này….

Cuộc đời này, chung quy là Triển Chiêu liên lụy ngươi….

“Miêu Nhi, không nên bỏ lại ta được không? Không nên một mình đi…. Ngươi thế nào có thể nhẫn tâm bỏ lại ta, ngươi thế nào có thể nhẫn tâm nhìn ta một mình trôi giạt?”

Lặng lẽ dán sát thân mình hư thoát của Triển Chiêu, áp sát bên tai y:

“Muốn đi, Bạch Ngọc Đường cùng ngươi đi….”

Khí lực như bềnh bồng bay trở lại thân hình, Triển Chiêu cưỡng ép muốn tránh khỏi cái ôm của Bạch Ngọc Đường.

Cùng đi? Thế nào có thể? Tuy Triển Chiêu là đi chịu chết, nhưng cũng chỉ mong ngươi có thể hảo hảo sống trong thiên địa này, tùy ý ngao du, tiếu ngạo nhân gian….

Cổ tay đau xót, người nọ lại vẫn khống chế mạch môn của y, khí lực trong nháy mắt biến mất sạch sẽ, tránh không khỏi, thống khổ mà ngẩng đầu lên, lại nhìn không thấy biểu tình của Bạch Ngọc Đường….

Gắng sức khống chế mạch môn của Triển Chiêu, thành công ngừng lại được thân hình muốn giãy thoát, như xưa tựa đầu trên vai y, thấp trầm mà nở nụ cười:

“Ta đã biết được, mục đích lần này của ngươi! Miêu Nhi…. Ngươi ngăn được ta sao? Nếu ngươi không muốn ta cùng đi, ta đây liền tự một mình đi….”

“Ngươi….” Đã biết cái gì?

Lời nói khó có thể hỏi ra miệng, cùng sự ấm nóng trong mắt, bị ép buộc nuốt trở lại trong bụng.

Triển Chiêu chỉ có thể tùy ý Bạch Ngọc Đường áp sát bên tai mình.

“Đương nhiên là đã biết mật lệnh của thánh thượng….”

Thân mình trong lòng chấn kinh mà cứng đờ, vội vàng lấy đầu cọ cọ bên cổ y, muốn trấn an sự bất an cứng ngắc:

“Ta biết, ngươi không muốn liên lụy ta. Nhưng…. nhưng những lời nói ngu xuẩn đó, cũng đừng nhắc tới nữa. Miêu Nhi! Tâm của Bạch Ngọc Đường cũng làm bằng máu thịt, chịu không nổi, chịu không nổi ngươi thương tổn nó như vậy….”

“Ta….”

Môi Triển Chiêu giật giật, ta làm sao nguyện ý thương tổn ngươi? Nhưng cuối cùng không nói ra, chỉ thấp trầm mà thở dài:

“Xin lỗi….”

“Đêm đó trong cung, trừ ngươi ra, toàn bộ đã chết, ngay cả ngươi, cũng đến Tương Dương này đưa mạng…. Miêu Nhi….”

Buông lỏng bàn tay giữ chặt ra, gắt gao ôm lấy thân mình trong lòng, thân mình bản thân, lại nhịn không được bắt đầu run rẩy:

“Ta biết, ngươi là cam tâm tình nguyện…. Bằng không, cũng không có ai có thể khiến cho ngươi…. Ta không hỏi ngươi là chuyện gì, cũng không hỏi ngươi vì sao! Thế nhưng…. ngươi thực có thể nhẫn tâm, buông được ta sao?”

Là, nhẫn không được tâm, buông không được ngươi…. Thế nhưng…. có thể như thế nào?

Thống khổ nhắm lại hai mắt, hai tay không tự giác mà ôm lấy thân hình trên người….

Ta sao có thể buông được ngươi, chung quy, ngươi là duy nhất của ta tại thế gian này….

Ấm áp, quyến luyến duy nhất….

“Miêu Nhi…. Ngươi hãy nghe ta nói….”

Thanh âm Bạch Ngọc Đường đột nhiên càng đề thấp, như thì thào nhỏ nhẹ, nhẹ nhàng áp lên vành tai:

“Bốn vị ca ca ta đều đã tới Tương Dương, nhị ca đã hứa với ta, trong ba ngày, nhất định đào một đường địa đạo, nối thẳng đáy Trùng Tiêu Lâu….”

“Ngươi nói cái gì?”

Chấn kinh mà đưa tay kéo mái tóc đen trước mắt, ép buộc kéo đầu Bạch Ngọc Đường khỏi đầu vai, đối diện cặp mắt chói mắt kia, đôi mắt sáng rực rồi lại đau lòng.

“Chiêu! Vô luận như thế nào, ngươi đều phải kéo dài qua ba ngày! Ba ngày sau, Bạch Ngọc Đường cùng ngươi xông Trùng Tiêu Lâu!”

Bạch Ngọc Đường thảm đạm mà cười:

“Đồng sinh cộng tử! Đừng quên! Dù là chết, Bạch Ngọc Đường cũng muốn cùng ngươi chết chung một chỗ!”

“Ngươi…. điên rồi….”

Triển Chiêu vừa chấn kinh, vừa chua xót, trong mắt đột nhiên phủ bởi một tầng hơi nước mê mê mông mông.

“Nếu không như vậy…. Khi ngươi xông Trùng Tiêu Lâu kia, cũng là lúc mệnh Bạch Ngọc Đường đã tận….”

Sợ hãi nghe được lời nói cự tuyệt, Bạch Ngọc Đường vội vàng nói:

“Dù là chết, trên đường đến Hoàng Tuyền, ngươi cũng đừng mong bỏ lại ta!”

Nước mắt, nhịn không được, cũng không muốn nhịn mà rơi xuống:

“Nhưng, nếu có thể may mắn không chết! Chiêu, ngươi có nguyện vì Bạch Ngọc Đường ta mà sống?”

Đau lòng mà lau đi những giọt nước mắt như ngọc rơi, nước mắt của bản thân rốt cuộc cũng nhịn không được mà rơi xuống:

“Triển Chiêu có thể vì người trong thiên hạ mà chết, lại —— chỉ vì một người Ngọc Đường mà sống!”

Ba ngày sau, ngự tiền tứ phẩm đới đao hộ vệ Triển Chiêu, cùng Cẩm Mao Thử Bạch Ngọc Đường liên thủ xâm nhập Trùng Tiêu Lâu, cuối cùng trộm ra được binh phù cùng minh thư, lại song song cùng mất mạng trong Trùng Tiêu Lâu….

Trùng Tiêu Lâu cũng sập vào lúc đó! Nghe nói, là Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường trước khi chết dùng Oanh Thiên Lôi cùng đồng quy vu tận trong Trùng Tiêu Lâu….

Đồng thời, ba vạn cấm quân vây quanh phủ Tương Dương Vương, bắt sống Tương Dương Vương Triệu Doanh….

Sau khi Tương Dương Vương Triệu Doanh bị bắt, Tây Hạ đột nhiên lui binh….



Hoàn.



(Ha ha ha, là ta giỡn thôi, chưa hoàn nha, dù gì cũng sắp hoàn, cho ta phởn 1 lần đi, hì hì!)

Hai tháng sau….

Bên hồ nơi quan ngoại, trên một chiếc thuyền nhỏ, một bạch y nam tử tuấn mỹ, yên lặng ngồi trên đó, đột nhiên giương tay lên, câu lên một con cá tươi sống.

Luống cuống tay chân bắt lấy con cá kia, bạch y nam tử, cười khẽ hướng về bên trong khoang thuyền kêu: “Miêu Nhi, mau tới xem ta câu được cái gì nè!”

Mành vải nơi khoang thuyền nhẹ giương, một nam tử áo lam nhẹ nhàng đi ra: “Ngọc Đường! Không nên náo loạn….”

“Thế nào? Chẳng lẽ mèo không phải đều thích ăn cá sao?”

“Ách? Thế nhưng mèo thích ăn nhất lại là chuột….”

“Được nha! Miêu Nhi! Ngươi ngược lại trêu đùa ta! Hôm nay, ta liền ăn ngươi trước rồi lại nói….”

…. ….

Kiếm vũ cuồng long end.

___________________________________
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.