Thương Nhung rửa mặt xong vừa đứng trước gương dán mặt nạ mới, chợt nghe tiếng đập cửa vang lên, ngay sau đó là tiếng Điền Minh Phương truyền đến: “Cô nương.”
Thương Nhung lập tức đứng dậy đi mở cửa, trời còn chưa sáng sương mù cực dày, Điền Minh Phương ngoài cửa sắc mặt tái nhợt, nhược bất thắng y*.
*nhược bất thăng y: 弱不勝衣 yếu không mặc nổi áo
Thương Nhung nhìn thấy trên người Điền Minh Phương mặc áo choàng cùng tay nải trên vai nàng, liền nói: “Minh Phương cô nương phải đi sao?”
“Đúng, phải đi.”
Điền Minh Phương gật gật đầu, ngay sau đó lại nhìn nàng một lát, đột nhiên hỏi: “Ta nghe Sầm lão tiên sinh nói, thúc thúc cô nương cũng vô duyên vô cớ chịu liên lụy vụ án này?”
“Vâng, chúng ta vì cứu hắn mà đến đây.” Thương Nhung trả lời.
Điền Minh Phương hơi hơi cúi đầu, cần cổ mảnh khảnh yếu ớt như dễ gãy: “Ta không dám lên công đường làm chứng, cô nương không oán ta sao?”
“Vì sao ta phải oán ngươi”
Thương Nhung nghe thấy nàng ho khan, liền quay đầu lại lấy bình giữ ấm còn thừa nước nóng của mình tới, nhét vào đôi tay lạnh lẽo của nàng, “Theo lời Minh Phương cô nương nói, ta đích xác còn rất nhiều chuyện không hiểu, nhưng ta biết ngươi thân bất do kỷ.”
Điền Minh Phương ngơ ngẩn nhìn bình nước nóng trong tay mình, một lát mới nói: “Đêm qua ta mơ thấy Hiện lang, hắn cũng nói không oán ta.”
“Nhưng ta....”
Điền Minh Phương càng siết chặt đốt ngón tay, hốc mắt nàng dường
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kiem-ung-minh-nguyet/3494911/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.