Trực thăng dừng trước một hòn đảo nhỏ, quả thực rất xứng với một chữ “nhỏ”. Thị lực của Lâm Phương Sinh rất tốt, từ phía xa đã có thể thấy một dải đất như chìm như nổi giữa từng cơn sóng, diện tích có vẻ chưa đến 5km2.
Hách Liên Vạn Thành tháo kính bảo hộ xuống, ra lệnh, “Nhảy xuống đi.”
Lâm Phương Sinh tuy rằng không rõ hắn muốn làm gì, nhưng vẫn ngoan ngoãn phục tùng mệnh lệnh, mở cửa khoang ra, thả người nhảy xuống từ độ cao mười mét, vừa lúc ngã xuống một bờ cát mềm mại, lăn một vòng, thoải mái đứng dậy, phủi chỗ cát mịn bám vào chiến phục.
Sau đó một bóng người hạ xuống vững vàng bên cạnh y, bộ quân phục xanh đen vẫn phẳng phiu, thắt thân thể cao lớn của Hách Liên Vạn Thành thành một đường cong uy nghiêm mà lạnh lùng. Vạt áo bành tô bị gió thổi thốc lên, giống hệt như loại trường bào hắn hay mặc khi xưa, khí thế uy phong lẫm liệt. Ba ngôi sao vàng kim trên quân hàm lấp lóe trong bóng đêm, phù hiệu làm bằng bạch kim, tượng trưng cho sự đặc biệt của đội ngũ này.
Lâm Phương Sinh mỗi lần thấy bộ quần áo này của sư tôn đều cảm giác như loại quần áo này được thiết kế ra vì người nọ. Y ngửa đầu đối diện với ánh mắt của Hách Liên Vạn Thành, thấy ngàn sao lấp lánh trong đáy mắt sư tôn, trong suốt như một đầm ánh sáng lành lạnh.
Hách Liên Vạn Thành cũng cảm nhận được ánh mắt y, đưa tay vuốt lại mái tóc bị gió thổi rối của y, chiếc trực thăng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kiem-tu-lanh-loai-toc-than-phap/3171012/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.