Hai người cùng vào phòng, nhưng không thấy sư phụ mình đâu, chỉ nghe thấy tiếng nước chảy tại ôn tuyền phía sau, trong khoảnh khắc, không khí kiều diễm tỏa ra khiến người ta thỏa mãn.
Trần Minh ho khan một tiếng, chỉnh lại quần áo, định bước vào hậu viện, lại bị Trần Thiên giữ vai, lạnh nhạt nói, “Không thể tự tiện xông vào, cẩn thận sư phụ giận.”
Trần Minh không vui, nhướn một bên mày nhìn huynh trưởng, “Đường đường là Ma tôn, sao khi chuyển thế lại nhát gan vậy?”
Trần Thiên hừ lạnh, vươn hai ngón tay búng lên trán vị ngày xưa là hoàng đế, hiện tại là em trai mình kia, ngạo nghễ nói, “Bổn tọa khi xưa ngạo mạn, nhưng cũng được khích lệ. Hiện giờ ta và ngươi ngưng mạch chỉ có nhường này, Phương Sinh… Khụ khụ, sư phụ đã đạt kết Anh nhiều năm, nếu làm việc không cẩn thận, chọc cho sư phụ ghét bỏ, thì đợi mấy trăm năm nữa đi.”
Trần Minh nghe vậy thì ủ rũ, “Thế thế thì làm sao bây giờ?”
Trần Thiên nở nụ cười biểu hiện của sự tính toán kỹ càng, nhỏ giọng nói, “Sơn nhân tự có diệu kế, đưa lỗ tai ra đây.”
Hai kẻ lặng lẽ bàn luận, theo kế mà hành sự.
Lâm Phương Sinh tắm rửa xong quay lại sương phòng thì thấy hai đồ đệ mình trưng ra vẻ mặt ân cần. Trần Minh dùng hai tay nâng chén trà bằng ngọc, cung kính nói, “Sư phụ cả đường phong trần đã vất vả rồi, đệ tử thay sư phụ pha một ấm trà.”
Lâm Phương Sinh tuy có nghi hoặc, nhưng vẫn nhận chén
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kiem-tu-lanh-loai-toc-than-phap/3171009/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.