Mục Thiên Hàng từ từ khép hai mắt, nghe giọng nói ôn hòa của Hoàng Long vang lên, “Luân Hồi bàn lấy nhân quả của cả hai ngươi để đổi lại thần hồn cho người nọ. Các ngươi không biết tự lượng sức, nhiều lần khiêu chiến, giờ có còn chán ghét?”
Thiên Kinh các chấn động ầm ầm, dùng toàn lực để chống đỡ ngoại lực, hệt như thể đang chiến đấu với vô số kẻ xâm nhập. Nếu chỉ vô ý một chút thôi cũng đủ khiến mọi người trong các đều bị ép thành thịt nát.
Mấy người Chinh Mạc như lâm đại địch, cảm giác như kiếm ý tiến vào gốc hắc du hệt như băng tuyết gặp mặt trời, tan rã rất nhanh, kiếm ý cả người thúc ra không đủ, cuối cùng đành phải cắt cổ tay, máu tươi tuôn như suối, trút xuống rễ cây.
Mục Thiên Hàng thấy lốc xoáy ngoài kia như sắp phá nát nơi đây, vô tình lại rất thích hợp với tâm trạng của hắn lúc này. Hắn quay đầu lại nhìn lên gương mặt của Lâm Phương Sinh, rồi chậm rãi khép mắt, nở một nụ cười thê lương, nhỏ giọng nói, “Bổn tọa sống uổng ngàn năm, dốc hết tất thảy, không mong muốn gì khác, chỉ duy nhất nguyện được cùng người kia như thuở ban sơ, gần nhau một ngày thôi cũng đủ rồi… Vì sao, lại khó cầu đến thế?”
Hoàng Long không trả lời chỉ vươn tay ra, “Nếu đã thế, sao phải chấp mê bất ngộ?”
Mục Thiên Hàng lấy Luân Hồi bàn ra, chỉ là một tấm bát quái bằng đồng thau hết sức tầm thường, bên trên khắc dày những chữ.
Hoàng Long
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kiem-tu-lanh-loai-toc-than-phap/3171002/chuong-63.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.