Giọng nói của nữ tu kia rất quyến rũ, uyển chuyển mềm mại hệt như một dải lụa. Ả nhàn nhã bước xuống khỏi bồ đoàn, giọng nói như hát, “Côn bằng dục triển cửu vạn lý, kính hoa thủy nguyệt nhất tràng mộng. Đồng tu trường sinh chung ảo cảnh, cộng phó vu sơn đến tận cùng. Các ngươi trần duyên thay đổi, nghiệt tình thâm chủng, làm sao tu tiên, làm sao đoạn tuyệt?”
Lâm Phương Sinh nghe như trong lời nói của Lục Đạo tiên nhân ẩn có ý tứ trách cứ, ánh mắt tối sầm lại, có điều tu vi nữ tu này rất cao, y lại nhìn không thấu, cho nên không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Từ chuyện ở Bảo Kiếm sơn đến nay, quả nhiên tính tình nóng nảy của Lâm Phương Sinh đã thu lại không ít.
Chinh Mạc xoa nắn bàn tay y, lát mới buông ra, thi lễ với vị nữ tu, “Lục Đạo tiên nhân có lễ, chúng ta đến từ Vạn Kiếm môn của Nhân giới, lần này nhập tháp cũng chỉ vì Thần Long lệnh, không dám quấy rầy tiên nhân tu luyện. Thỉnh tiên nhân dẫn đường lên tháp, ta chắc chắn sẽ đáp tạ thâm hậu.”
Lục Đạo tiên nhân lại nở nụ cười quyến rũ, bước chân nhẹ nhàng, mang theo một làn gió thơm tới gần Chinh Mạc, “Ai cần ngươi đáp tạ chứ, nhưng nếu đã muốn, vậy hãy dùng chính ngươi đáp tạ ta đi.”
Lâm Phương Sinh thấy vậy định tiến lên, nhưng bị Chinh Mạc giữ vai lại, đành nén cơn giận. Lại thấy sư huynh cũng lui về sau một bước, nở nụ cười tao nhã, quân tử đoan chính, “Tiên nhân vốn là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kiem-tu-lanh-loai-toc-than-phap/3170978/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.