Hành lang dài sáng ngời, chỉ có hai bóng người, một thanh sam, lam bào; ảnh phản chiếu dội lại từ bốn phương tám hướng, khi đi qua trông cũng rất đẹp.
Bởi vì quá yên tĩnh, nên giọng mũi trầm thấp của Lâm Phương Sinh lại rất rõ ràng.
Chinh Mạc phát hiện dị thường của sư đệ, cúi đầu ghé mắt lại nhìn. Gương mặt trắng nõn của Lâm Phương Sinh ửng lên, cánh mũi hơi phập phồng, nét mặt tuấn tú như ngập trong màn sương.
Hắn dừng giữa hành lang kéo dài tưởng chừng như vô tận, tầm mắt dừng trên người sư đệ, “Phương Sinh?”
Giờ phút này, y chỉ cảm thấy như có ngàn vạn con kiến đang cắn trong lòng, một bên cố nén, một bên cất giọng khàn khàn, “Không sao, đợi lát đệ vận công áp chế, thỉnh sư huynh canh chừng cho…”
Lời còn chưa dứt, đã bị sư huynh đè lên tường kính mát lạnh. Hai mắt đen sáng như ngọc, ôn nhuận như nước chăm chú nhìn xuống y, “Có ta ở đây, cần gì phải tạo áp lực.”
Thanh âm trầm thấp mang theo tiếu ý, ánh mắt cũng nóng rực, lộ ra khí thế bức người.
Hành lang nguyên bản sáng rực thanh minh, giờ cũng nhiễm phần phong nguyệt, hơi thở Lâm Phương Sinh dồn dập, nâng tay nhấc cái khuy cài hình hoa sen bên eo xuống, cố nén xấu hổ mà buông nó ra.
Trường bào đột nhiên được mở hé ra, thuận lợi để Chinh Mạc duỗi tay vào.
Đầu ngón tay sư huynh rất mềm và ấm áp, từ từ đi vào, khẽ khàng vuốt ve cánh hông, khóe miệng cong lên,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kiem-tu-lanh-loai-toc-than-phap/3170976/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.