Kiếm ý lạnh lẽo lại bá đạo, một nhát chém rất sắc bổ xuống. Sói trắng phản ứng lại rất nhanh, linh hoạt lùi ra sau để tránh, nhưng vẫn bị cắt bớt mấy sợi lông, trong chốc lát lông nó dựng ngược lên, bốn chân căng cứng, nhe răng gầm gừ với Lâm Phương Sinh.
Tiếng gầm trầm thấp, chấn động rất mạnh, vụn băng từ trên đỉnh động băng rơi xuống không ít.
Lâm Phương Sinh thấy một kiếm chưa đủ, lại bổ thêm một nhát nữa, vô cùng cay nghiệt, khí thế bức người.
Viêm Dạ chỉ lo tránh, lùi rồi lại lùi, cuối cùng bị dồn vào một góc động, có lẽ lúc này đã cuồng nộ đến cực điểm, miệng mở thật lớn, lộ ra hàm răng trắng nhọn hoắt, rống điên cuồng về phía y. Tiếng gầm giận dữ của mãnh thú chấn động không gian nhỏ hẹp, khiến băng trên đỉnh đầu và dưới chân đều lộ vết nứt.
Lâm Phương Sinh đương nhiên rất hận, không để ý thương tích chưa lành, triệu kiếm trận ra, hàn quang dày đặc, lưỡi kiếm rung lên như tiếng rồng ngâm, sát khí tỏa ra khắp động vô cùng mãnh liệt, rõ ràng là thật tâm muốn đẩy con súc sinh kia vào chỗ chết.
Viêm Dạ cuối cùng không chống nổi màn mưa kiếm lao đến, tru lên một tiếng xoay mình lao ra khỏi động.
Ngoài động tuyết bay mù mịt, Lâm Phương Sinh đuổi theo đến cửa động, biết rõ sự lợi hại của tuyết phấn kia rồi nên không dám ra hẳn, vội gìm chân lại, ngón tay giơ lên, năm mươi tư thanh linh kiếm xoay chuyển, bắn vèo ra đuổi theo Hàn lang rồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kiem-tu-lanh-loai-toc-than-phap/3170958/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.