Tư Hoa Quân nửa muốn tham hoan, nửa muốn trừng phạt, tiến lui càng kịch liệt, niêm mạc non mềm không chịu nổi mà rách da thấm huyết, khẽ phản kháng yếu ớt.
Lâm Phương Sinh chỉ thấy trước mắt đỏ lên, miệng vết thương như có bàn ủi ủi qua, đau đến mức bắp đùi run lên không ngừng, chỗ sâu trong cơ thể nóng đến bủn rủn, rối loạn mà bất an, cuối cùng không nhịn nổi nữa phải bật giọng cầu xin, “…. Ra ngoài…”
Tư Hoa Quân thấy y cong eo, rõ ràng là tư thế chủ động hầu hạ, nơi kết hợp cảm thấy sung sướng khó tả; hơi nheo mắt, cố ý rút ra gần hết thì đột ngột đẩy sâu vào nơi đang chực co rút lại, nện liên tiếp lên vách thịt mềm mại, khiến thân hình trong lòng run lên; cười nhẹ, “Nương tử đã muốn, vậy vi phu không thể không tòng mệnh.”
Rồi sau đó càng lúc càng mãnh liệt, hơn hẳn bình thường.
Chỉ trong chốc lát, trong phòng chỉ còn tiếng nước, thân người va chạm với nhau, giường lay động, cùng với vài tiếng rên nhẹ của Lâm Phương Sinh.
Không biết bao lâu, y mới thấy hai chân được buông lỏng, xích phía dưới bị tháo ra; còn chưa hồi thần đã bị Tư Hoa Quân giữ lấy đầu gối, kéo vặn sang hai bên, thứ như lửa nóng kia lại càng không gặp trở ngại, tiến quân thần tốc, đỉnh Lâm Phương Sinh đến mức y run rẩy không ngừng. Cảm giác tê dại mãnh liệt từ nơi đang kết hợp lan ra khắp tứ chi, nam căn dựng đứng, dán lên lớp vải áo ướt đẫm.
Tư Hoa Quân cúi đầu, hơi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kiem-tu-lanh-loai-toc-than-phap/3170941/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.