Chương trước
Chương sau
Xung quanh yên tĩnh, bóng đêm hoang vắng.

Lâm Phương Sinh đứng dậy từ trong lòng của Diêm Tà, hai mắt thanh lãnh, tựa như băng tuyết, vô hỉ vô bi, bàn tay vẫn dán lên đan điền của người trước mắt, ngưng tụ một đạo kiếm ý, ngay lập tức bắn vào Kim Đan Ma Tu, tạo ra vết rách như mạng nhện.

Mà bàn tay y, cũng bị cắt sâu đến mức lộ cả khớp xương trắng.

Diêm Tà nằm im bất động, gương mặt trắng bệch, cười thống khổ, “Ta tự biết bản thân miệng đầy lời dối, có thẹn với sự tín nhiệm của Phương Sinh ca ca, nay ngươi… Cũng coi như đã lừa ta một lần.”

Lâm Phương Sinh cũng sắc mặt trắng bệch băng hàn, giọng nói lạnh lùng, “Một lần là đủ.”

Diêm Tà quả nhiên không phải thực thể Ma Tu, Kim Đan vừa vỡ, toàn bộ thân thể dần tán thành một làn sương đen lan vào trong bóng tối. Thứ đó vươn tay ra, ôm Lâm Phương Sinh vào lòng, bùi ngùi nói, “Nay Kim Đan của ta đã bị phá, người ngoài cũng như vậy cả, chỉ hận không được bất tử như hồng giao kia, mà cả phù văn Hợp Hoan cũng không phá được.”

Lâm Phương Sinh chỉ đẩy hắn ra, trên mặt không chút huyết sắc, lại triệu xuất kiếm trận. Chúng di chuyện chậm dần, năm mươi tư mũi kiếm lạnh lẽo mờ mờ ảo ảo nhắm vào Ma Tu.

Lúc Diêm Tà bị đẩy ra, hắn cũng chỉ cúi đầu, gặp sợi tóc đen nhánh mềm mại của Lâm Phương Sinh vô tình lướt qua, thở dài một tiếng, “Phương Sinh ca ca, tuy Diêm Tà là tiên nhân Đồ Long Mục Thiên Hàng, nhưng Mục Thiên Hàng không phải Diêm Tà, ngày sau nếu bất hạnh gặp được, xin hãy tránh thật xa ra, nếu không…

Lời cuối chưa kịp ra khỏi miệng, đã bị một người nghiêng tới cắt ngang.

Bóng người kia quanh thân ma khí đen đặc, tựa như một phù văn phức tạp vòng quanh thân thể, lại vừa như một hình xăm trải rộng da thịt, quỷ dị lại dữ tợn, y bào hoa quý bị kình phong tự sâu cơ thể chấn lên, lay động dữ dội, tóc đen hỗn độn, hai mắt huyết hồng, giống hệt lệ quỷ.

Lâm Phương Sinh nhất thời chưa thể nhận ra người này ngay được.

Ngay khi Diêm Tà sắp tiêu tán, người kia vươn cánh tay siết hắn vào lồng ngực, há miệng cắn lên cổ.

Vốn là một màn sương màu đen, Diêm Tà thu lại thành một khối, tràn mạnh vào miệng người kia.

Lâm Phương Sinh cực độ nổi giận. Y tuy hạ nhẫn tâm giết Ma Tu, nhưng cũng không mong muốn xác của hắn bị kẻ khác khinh thường, kiếm trận vang lên, bắn xuống như mưa, từ bốn phía lao đến người kia.

Người đó vung ra một viên châu tròn màu đen, bên trên phủ một tầng phù văn đỏ máu, cộng minh với hắc khí trên người tạo thành một tấm chắn, phản cho mấy linh kiếm kia bắn ngược trở lại.

Lại có một phù văn khác màu hệt như máu, thoát ra từ bên trong viên châu, dễ dàng thẩm thấu vào kết giới phòng ngự của Lâm Phương Sinh, một điểm sáng lao vút về phía trán y.

Lâm Phương Sinh chỉ cảm thấy cảm giác như một chiếc thiết chùy nóng cháy giáng thẳng lên đầu, lùi liên tục mấy bước, ngã ngồi xuống đất; lập tức có một cỗ sát ý tàn ngược bạo liệt bành trướng trong Thức Hải, cơ hồ trùm lấy ý thức.

Nếu không phải y thường xuyên luyện tập, ý chí kiên định, hẳn chừng đã hóa bạo.

Lâm Phương Sinh siết chặt tay, cơn đau làm y tỉnh ra mấy phần, quay nhìn thì thấy nơi đáng lẽ ra là Diêm Tà chỉ còn lại vài mảnh áo vụn, thiếu niên ôn nhã tuấn tú kia lại không thấy.

Người kia hút hết ma khí, đột nhiên há miệng, rít lên thật lớn, không giống tiếng người mà hệt như ma thú. Sấm rền trên trời như đang đáp lại hắn. Trong trời đêm hôn ám, mây mờ trên đầu tụ lại dưới Ninh vương phủ.

Gió nổi lên từ bốn phía, cuốn lấy trúc lục mai hồng, phát ra tiếng loạt xoạt, ánh trăng bị che khuất lại càng thêm phần hôn ám.

Lâm Phương Sinh thấy rõ, người kia ngoại trừ trên mặt có hình xăm, hai mắt đỏ hồng, không chút nhân tính, ngũ quan mi mục thuộc về Ninh vương, Công Dã Minh Kính.

Vị vương gia vốn bất tỉnh trong hoàng cung, sao giờ lại trốn đến đây?

Lâm Phương Sinh bên này nghi hoặc, Công Dã Minh Kính bên kia vẫn không hề hay biết, trong họng vẫn phát ra tiếng gầm nhè nhẹ, hành động cùng thần sắc hệt như loài dã thú.

Một loạt tiếng vang như tiếng nổ ầm lên, nguyên bản Công Dã Minh Kính có một thân hình thon dài đột ngột bành trướng, cẩm bào hoa quý trên người không chịu được, rách tan, lộ ra da thịt trắng nõn, lồng ngực phập phồng, gân xanh nổi gồ lên, cuối cùng không chịu được đứt ra, máu tươi tung tóe.

Chính là do cắn nuốt quá nhiều ma vật, dấu hiệu của việc nổ tan xác.

Xương cốt của vị vương gia kia dần rời ra, nội tạng cũng bị kéo đứt, thống khổ trong đó người thường ắt không chịu được.

Công Dã Minh Kính đau đớn đầy mặt, lại điên cuồng thét lên lần nữa. Hắn đứng dậy, chống đỡ thân mình, quần áo còn lại trên thân dính đầy máu, cầm lấy viên Hắc chân trâu giờ to bằng nắm tay, bay nhanh về phía ngoại thành.

Lâm Phương Sinh nhân cơ hội điều tức, áp chế phù văn cuồng bạo quỷ dị kia, linh lực bao lấy thật dày, không kịp nghĩ nhiều, cầm lấy linh kiếm, đuổi sát Công Dã Minh Kính. Trên đường y vội vàng gửi tin cho sư tôn, “Diêm Tà bị diệt, Minh Kính thành ma, sợ là có ngoài ý muốn, đi về phía đông nam.”

Thực ra lúc Lâm Phương Sinh ra tay cũng chính là khi Thiên Ma chú phát ngay tại hoàng cung, nếu chậm trễ một khắc thì mười Diêm Tà cũng chẳng thấm vào đâu. Quả đúng là hung hiểm vạn phần.

Chỉ là thiên tử bạo tẩu, trong cung rối loạn, nếu không Hách Liên Vạn Thành cũng đã chẳng bị cầm chân.

Lâm Phương Sinh không biết nguyên do này, chỉ lo ngự phi kiếm đuổi theo, mây đen bay dày đặc trên đỉnh đầu, phủ sát đỉnh núi, một hơi đã đuổi theo ra vạn dặm.

Sắc trời cũng dần sáng lên.

Lâm Phương Sinh linh lực khô kiệt, lại mất bóng dáng của Công Dã Minh Kính, đành tạm thu lại phi kiếm, dừng lại trên một mảnh đất bằng.

Nơi đây địa thế bằng phẳng, gò đất nối nhau, chỉ cao có hơn một trượng, hơi hơi nhấp nhô. Cỏ xanh dưới chân mềm mại, lại điểm xuyết những bông Giáng Hồng xanh tím, từ xa nhìn qua hệt như một tấm thảm.

Lâm Phương Sinh hít vào một hơi thật sâu, ngồi ngay xuống một chỗ đất hơi lõm, lấy một viên nguyên đan cực phẩm, nuốt vào, nhắm mắt điều tức.

Phù văn màu đỏ máu vẫn đang nằm tại Thức Hải, vặn vẹo biến hình, đong đưa nặng nhẹ, một lúc lâu sau thấy tâm tư phiền muộn, bực tức khó nhịn, gần như không thể khống chế tâm tình, có lẽ có liên hệ với Thiên Ma chú.

Nguyên đan tan đi hết rồi, một cỗ linh lực thuần khiết tràn đầy cơ thể, Lâm Phương Sinh liền dẫn vào kinh mạch, vòng qua Đại Chu, Thiên Hậu chín lần, sau mới cẩn thận truyền vào trong Thức Hải, vây lấy phù văn, lại thử dẫn một tia linh lực hòng mong hóa giải nó.

Ai ngờ sợi linh lực mảnh như tơ kia vừa chạm vào phù văn, đầu giống như bị chùy giáng, hai bên Thái Dương nảy lên, đầu đau như bị nứt ra. Lâm Phương Sinh không chịu được, nằm lăn xuống mặt cỏ, cắn răng chịu đựng.

Lúc mở mắt ra, hai mắt sáng trong lại ngập tơ máu, sát ý sôi trào, chỉ hận nơi này hoang vắng, không có đến một vật sống.

Vật sống…

Lâm Phương Sinh đột ngột ngẩng đầu, đôi mắt dần hồng lên bắt gặp một đôi mắt đỏ tím tương tự.

Chính là Công Dã Minh Kính vừa bị lạc mất hành tung, một thân cẩm bào rách nát, vài vệt máu loang lổ nơi vạt áo vắt qua vai.

Vốn là một quý công tử ôn nhuận mĩ ngọc, ngọc thụ chi lan, giờ lại chịu sự tra tấn của ma khí, đầu óc trống rỗng, cơ bắp toàn thân lộ ra cứng rắn.

Công Dã Minh Kính quay lưng về phía mặt trời, chậm rãi đến gần y.

Tóc đen hỗn độn, rối tung phủ lên bờ vai, hai tròng mắt tụ máu, biểu tình như đang áp chế bản tính dã thú.

Vị quý công tử này, lần trước gặp chỉ là một phàm nhân đang luyện khí, cửa tu tiên cũng chẳng dám sờ đến, giờ linh lực tràn ngập, có được Nguyên Anh khiến người ta sợ hãi.

Tốc độ tu luyện bậc này, nếu không tự mắt nhìn thấy chắc chắn không thể nào tin được.

Lâm Phương Sinh nao nao, đột nhiên nghĩ thông suốt.

Công Dã Minh Kính nuốt trọn tàn khu của Diêm Tà, đương nhiên kế thừa mọi cảm xúc của Ma Tu kia. Lâm Phương Sinh cảm thấy đau lòng, lại có chút nhẹ nhõm.

Hóa ra Diêm Tà lại hận y như thế.

Lâm Phương Sinh thả lỏng đáy lòng, cơn giận lại nổi lên, phù văn màu đỏ máu kia bị kích động, y triệu kiếm vào tay, hét lớn một tiếng, vung thẳng vào đầu Công Dã Minh Kính.

Hắn đương nhiên không phải loại ngu dốt, đôi mắt đỏ máu thâm trầm, khóe miệng tàn nhẫn, không né cũng chẳng tránh, chỉ nắm chặt tay phải, tụ linh lực hướng về phía y.

Một tiếng vang lên, vai trái của Lâm Phương Sinh bị đánh nát, đau nhức vượt xa vết cắt nơi bàn tay, kêu thảm một tiếng, thế nhưng chiến ý lại dâng cao, vung kiếm chém vào tay người kia.

Công Dã Minh Kính dùng tay đỡ lấy kiếm, lấy quyền địch kiếm, mạnh mẽ phá vỡ kiếm ý. Máu thịt lẫn lộn, Huyền Âm Bàn Long kiếm vốn là báu vật trời ban cũng xuất hiện vết nứt.

Công Dã Minh Kính quá mạnh mẽ, lần đầu tiên Lâm Phương Sinh cảm thấy sợ hãi.

Đánh hỏng thần kiếm xong, khí thế của Công Dã Minh Kính không hề giảm, muốn đánh tới cổ họng của Lâm Phương Sinh, nhanh như sét đánh, không thể tránh được.

Lâm Phương Sinh chỉ cảm thấy một cỗ linh lực cường đại đánh mạnh vào cổ họng, hô hấp gần như ngừng trệ. Thế nhưng nắm tay kia chợt ngừng lại, sửa lại thành nắm lấy cổ y, nhấc y lên khỏi mặt đất.

Công Dã Minh Kính thân hình vốn cao lớn, giờ lại dùng tay nhấc cao Lâm Phương Sinh lên, đúng thực là chân không chạm đất, không thể tránh đi đâu được.

Lâm Phương Sinh tay trái vô lực buông thõng xuống, linh lực chuyển đến vai trái bị nghẽn lại, không sao tiến được. Mà một quyền vừa nãy đã đánh nát xương cốt, da thịt, thậm chí kinh mạch của y, nhất thời không thể hồi phục ngay được.

Chỉ sợ hôm nay sẽ chết tại đây.

Cũng coi như đồng quy vu tận cùng Diêm Tà.

Lâm Phương Sinh nội tâm trào ngược, rồi bình tĩnh lại, lắc lắc ngón tay, ngay cả xương cốt cũng rung theo.

Phẫn nộ cùng cừu hận ngập trong mắt Công Dã Minh Kính đột nhiên biến mất, nhất thời dại ra, trong mắt mang theo chút mê mang.

Mà cuối cùng lại tập trung nhìn y, lộ ra một tia tham lam.

Lâm Phương Sinh thì thầm một tiếng, cũng không vận công chống cự, tùy ý để phù văn kia bạo ngược, tay phải nắm chặt cổ tay Ninh vương, nâng chân trái đánh vào bụng hắn, lại bị bắt lấy, ngón tay như kìm sắt giữ mắt cá chân, bóp mạnh một cái, xương y vỡ ra kêu một tiếng giòn tan, chân trái đau như muốn nổ tung.

Công Dã Minh Kính tự chơi đến nghiện, nhấc cái chân bị thương của y, lần lên trên mấy tấc, bóp nát xương chân, vài lần như thế cho đến đầu gối.

Lâm Phương Sinh mặt vàng như giấy, bàn tay nắm lấy tay Ninh vương, kiếm ý toàn thân nổ tung, không dễ dàng thoát khỏi hắn, cũng không thể làm gì, chỉ đành dùng tay phải chống đỡ, triệu ra kiếm trận cơ bản nhất, ba thanh linh kiếm ánh chói lòa, ngưng tụ của toàn bộ linh lực, chính là chiêu thức cứu mạng.

Ninh vương liếm máu dính trên ngón tay, chậm rãi mỉm cười, kết hợp với một đôi mắt đỏ như máu, đúng là ma mị yêu dị không nói nên lời, lại đột ngột cười to, “Thú vị, thú vị.”

Giọng nói vẫn hệt như ngày ấy, hoàng tộc ưu nhã cao quý, âm lãnh vô tình.

Lâm Phương Sinh cố nén đau đớn, trầm giọng nói, “Không biết người nào tôn giá, đã xâm chiếm huyết mạch thiên tử, coi chừng phản phệ.”

Người kia vẫn thuận tay, thu lại ba thanh linh kiếm của y, coi như đũa mà bẻ làm đôi, ném xuống đất.

Sau đó hắn ngồi xuống trước mặt Lâm Phương Sinh, ánh tham lam càng đậm trong mắt, “Bổn vương được tiên sư giúp đỡ, lại có Hắc Trân Châu vạn năm, mới được như thế này đó.”

Lâm Phương Sinh áp chế nội tâm sợ hãi, nhìn chằm chằm vào đôi mắt rực đỏ đối diện. Chợt một ngón tay băng lãnh cứng rắn vươn ra, nhẹ nhàng trượt xuống gò má y, lại nghe Ninh vương nói, “Ân tình thâm sâu như biển, bổn vương không có gì báo đáp, càng nghĩ, không bằng ăn ngươi luôn?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.