Lại một đêm triền miên.
Khi Lâm Phương Sinh tỉnh dậy thì trời còn chưa sáng, sắc trắng xanh qua song cửa sổ chiếu vào, thấm lạnh như nước, rơi lên gò má.
Y chỉ thấy ngực cùng bụng nằng nặng, giống như có đá tảng đè lên.
Mở mắt ra nhìn xuống, đã thấy đầu tóc đen xõa ra của Diêm Tà gối lên đầu mình, sói con cuộn bốn chân lại thành một quả cầu trụi lủi nằm gọn trên bụng y.
Một người một thú, đều đang trong mộng đẹp.
Lâm Phương Sinh gạt hai cục nợ này sang bên, đứng dậy tắm rửa.
Không bao lâu, đã một thân thanh thuần như nước, da trắng áo xanh đứng ở cửa, đón nhận ánh mắt ấm áp ngập ý cười của Diêm Tà, “Ta phải về Vạn Kiếm môn.”
Lời vừa dứt đã thấy nụ cười tuấn tú của Diêm Tà cứng lại.
Lâm Phương Sinh chỉ có thể nói tiếp, “Nay thời thế rối loạn, ta không thể bảo hộ chu toàn cho ngươi. Kiếm Nguyên tông giờ như hổ rình mồi, nội môn không tránh khỏi huyết chiến, chi bằng để ngươi ở lại thành. Khi nào xong việc sẽ đưa ngươi về bái sư.”
Diêm Tà cũng đứng dậy, đi tới gần, ôm Lâm Phương Sinh vào lòng, ôn nhu cười nói, “Làm phiền Phương Sinh ca ca giải thích dài dòng, ta sẽ chờ ngươi trở về.”
Hai người nhìn nhau cười, đều sáng tỏ tâm ý đối phương.
Lâm Phương Sinh lấy Thiên Kinh các ra, còn chưa kịp mở miệng đã thấy Diêm Tà trao cho y một nụ hôn nhẹ nhàng lên khóe miệng, mềm mại ấm áp, hệt như chuồn chuồn lướt nước, lưu lại trong khoảng khắc.
Y đương ngẩn người đã thấy hắn cười nói, “Ta giờ lưu lại thành, cũng không có chỗ dùng đến. Không bằng ca ca giữ lại làm vật phòng thân, ta cũng sẽ yên tâm hơn.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kiem-tu-lanh-loai-toc-than-phap/3170922/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.