Chương trước
Chương sau
Sắc mặt Giang Dạ trở nên cực khó coi, mà lúc này, Diệp Huyền xa xa đã đột nhiên xông tới, Giang Dạ liền biến sắc, không chút nghĩ ngợi liều bay lui năm sáu mươi trượng, lão vừa dừng lại, Diệp Huyền đã xuất hiện tại chỗ cũ!

Khoảng cách hai người vẫn rất lớn!

Diệp Huyền nhíu mày, thực lực hiện tại của hắn, có thể chiến thắng một tên Vạn Pháp cảnh, nhưng nếu Giang Dạ không muốn chiến, một mực trốn tránh, hắn cũng không thể làm gì được đối phương!

Không để ý Giang Dạ, Diệp Huyền liền quay người, kiếm hạp sau lưng hơi rung, Linh Tú kiếm đột nhiên bay ra mấy chục trượng, một tên cường giả Trung Thổ Thần Châu bị một kiếm xuyên mi tâm…

Chỉ một chốc, giữa sân đã có thêm hơn hai trăm bộ thi thể, những tên cường giả Trung Thổ Thần Châu còn lại đều đã chạy trốn. Mà đám con em thế gia Ninh quốc, thấ Giang Dạ không địch lại Diệp Huyền, cũng đều chuồn sạch.

Bọn hắn biết, có Diệp Huyền ở đây, Ninh quốc không vong nổi.

Mà trên không, hai tên cường giả Vạn Pháp cảnh tới từ Trung Thổ Thần Châu cũng ngừng lại, bọn hắn biến, có chiến nữa cũng không tác dụng.

Có điều, cả hai cùng Giang Dạ đều không rời đi.

Diệp Huyền cũng lười quản ba người này, thu Linh Tú kiếm, đi tới trước mặt Thác Bạt Tiểu Yêu:

- Tiểu Yêu, dẫn các huynh đệ thu dọn chiến trường!

Thác Bạt Tiểu Yêu nhếch miệng cười một tiếng, cười rất sán lạn:

- Tốt!

Nói xong, nàng liếc mắt nhìn đám đạo binh:

- Quét dọn chiến trường!

Đám người hơi hơi thi lễ.

Nếu nói lúc trước bọn hắn vì Diệp Huyền mà tôn kính Thác Bạt Tiểu Yêu, như vậy, giờ bọn hắn tôn kính Thác Bạt Tiểu Yêu từ phế từ phủ!

Nữ nhân này, thực sự quá mạnh!

Có thể nói, nếu không có Thác Bạt Tiểu Yêu, bọn hắn tuyệt không thể kết thúc chiến đấu nhanh như vậy. Bởi Thác Bạt Tiểu Yêu đã giải quyết phần lớn đám cường giả tương đối mạnh, mà trước đó, đám cường giả Trung Thổ Thần Châu cũng đã vô cùng kiêng kỵ nàng!

Một búa miểu sát một tên… ai có thể không kiêng kỵ đề phòng?

Ở Thanh Thương giới này, chỉ có cường giả mới khiến người tôn trọng!

Thác Bạt Tiểu Yêu tích cực quét dọn chiến trường, hiện nàng có chút nghiện cảm giác này.

Diệp Huyền đi tới trước mặt Thác Bạt Ngạn, đám Kim Ngô vệ ngăn trước mặt lập tức tránh đường.

Thác Bạt Ngạn nhìn Diệp Huyền, đang muốn nói, Diệp Huyền đột nhiên lấy ra một quyển trục lấp lánh cho nàng:

- Bôn Lôi chú, một quyển Thiên giai võ kỹ, tặng ngươi!

Thiên giai võ kỹ!

Thác Bạt Ngạn ngây cả người.

Không chỉ Thác Bạt Ngạn, đám người xung quanh cũng ngây người.

Dù là hai tên cường giả Vạn Pháp cảnh sau lưng Thác Bạt Ngạn, cũng có chút kinh ngạc.

Thiên giai võ kỹ không phải hiếm một cách bình thường a!

Thực sự giá trị rất rất lớn!

Phải biết, Hoàng thất Ninh quốc truyền thừa nhiều năm như vậy, cũng không có lấy một quyển Thiên giai võ kỹ!

Đừng nói Ninh quốc, tính cả Thanh châu, chỉ sợ cũng chỉ Đại Vân đế quốc cùng Thương Mộc học viện mới có.

Mà hiện tại, Diệp Huyền cứ vậy tiện tay đưa ta!

Thứ này rất giá trị!

Thác Bạt Ngạn nhìn thẳng Diệp Huyền, không nói.

Diệp Huyền cười nói:

- Sao vậy?

- Vì sao?

Thác Bạt Ngạn nỏi.

Vì sao?

Diệp Huyền lắc đầu cười một tiếng, đem cuốn Thiên giai võ kỹ đặt vào trong tay Thác Bạt Ngạn:

- Không có vì sao, thích thì đưa, chỉ đơn giản vậy thôi.

Thác Bạt Ngạn nhìn Diệp Huyền hồi lâu, cuối cùng, thu lại cuốn Thiên giai võ kỹ.

Giờ khắc này, Thác Bạt Tiểu Yêu cũng đã thu dọn chiến trường hoàn tất, nàng cười híp mắt đi tới trước mặt Diệp Huyền:

- Tiểu Diệp tử, lần này thu hoạch rất tốt!

Diệp Huyền cười nói:

- Nói một chút đi!

Thác Bạt Tiểu Yêu cười càng thêm sán lạn:

- Hai chín ức kim tệ, hơn bảy trăm vạn linh thạch, mười bảy kiện Minh khí, bảy hai kiện cực phẩm Linh khí, số còn lại cũng rất nhiều, có điều giá trị không lớn1

Bảy trăm vạn linh thạch!

Diệp Huyền khẽ gật đầu, mặc dù kém hơn số lấy được từ Thương Mộc học viện, nhưng cũng không ít. Đặc biệt là trong lúc hiện tại, bảy trăm ức linh thạch là con số kinh người.

Như nghĩ tới điều gì, Diệp Huyền đột nhiên nói:

- Tiểu Yêu, lấy ra một phần ba chia cho các huynh đệ.

Thác Bạt Tiểu Yêu nhìn qua Thương Lan đạo binh đằng sau, lập tức gật đầu:

- Được!

Nói xong, nàng bắt đầu chia…

Đám Thương Lan đạo binh đưa mắt nhìn nhau, rõ ràng, bọn hắn cũng không nghĩ tới, Diệp Huyền lại chia phần cho bọn hắn.

Phải biết, lúc ở Thương Lan học viện, mỗi tháng bọn hắn đều có quân lương, không chỉ như thế, Thương Lan học viện còn chi tiền để mua võ kỹ, trang bị, đan dược, tài nguyên tu luyện cho bọn hắn.

Đãi ngộ này, kỳ thực đã rất tốt!

Lúc này, một tên đạo binh đột nhiên đứng dậy:

- Viện trưởng, chúng ta đã có đủ, số này không cần.

Dù bọn hắn cũng muốn, nhưng lại biết, làm người thì không được quá tham lam! Nếu tham, rất có thể cái gì cũng không có!

Diệp Huyền cười nói:

- Bọn ngươi xuất lực, nên những thứ này là các ngươi nên được. Không chỉ lần này, ngày sau bất luận làm nhiệm vụ gì, nếu có chiến lợi phẩm, các ngươi đều được thu một phần ba, hai phần ba còn lại thuộc về học viện, ừm, quyết định vậy đi!

Đám kỵ binh còn muốn nói thêm, Thác Bạt Tiểu Yêu đã ném qua một cái nạp giới:

- Lúc trước các ngươi ra sức, đây là thứ các ngươi nên nhận được, chớ có nhiều lời.

Thấy Diệp Huyền đã quyết, đám Thương Lan đạo binh không nói thêm, thu nạp giới, hơn trăm người lại thi lễ với Diệp Huyền, sau đó an tĩnh lui qua một bên.

Lúc này, Thác Bạt Ngạn đột nhiên nói:

- Có thể mượn đạo binh của ngươi dùng một chút hay không?

Diệp Huyền nhìn Thác Bạt Ngạn, Thác Bạt Ngạn nói:

- Trong thành còn cường giả Trung Thổ Thần Châu, binh sĩ bình thường căn bản không thể đối phó bọn hắn.

Diệp Huyền gật đầu:

- Để người của ngươi dẫn năm mươi kỵ binh đi tiêu diệt đám đó, ngươi, Tiểu Cửu, hai người các ngươi theo ta, ta có việc cần thương nghị.

Khương Cửu đột nhiên chỉ ba người Giang Dạ:

- Bọn hắn thì sao?

Giang Dạ cũng không rời đi, vẫn ở đó, có điều chỉ dám đứng xa xa, không dám tới gần.

Bọn hắn, thực sự kiêng kỵ phi kiếm của Diệp Huyền.

Lão phụ sau lưng Thác Bạt Ngạn đột nhiên nói:

- Không sao, hai người bọn ta coi chừng ba người bọn hắn là đủ.

Diệp Huyền gật đầu, sau đócùng Thác Bạt Ngạn và Khương Cửu đi tới hoàng cung đại điện.

Thác Bạt Tiểu Yêu cũng không đi theo, lặng lẽ chạy ra ngoài cung.

Nàng nghe Thác Bạt Ngạn nói, trong thành còn nhiều cường giả Trung Thổ Thần Châu…

Cơ hội này, sao có thể buông tha!

Cách đó không xa, trong điện, Khương Cửu nhìn ra ngoài:

- Vị bằng hữu của ngươi, hình như ra khỏi cung rồi!

Diệp Huyền cười nói:

- Không cần lo cho nàng, dù là Vạn Pháp cảnh, cũng không làm gì được nàng đâu!

Thứ tám trên Yêu Nghiệt bảng!

Người như vậy, đừng nói ở Thanh châu, dù là ở Trung Thổ Thần Châu, cũng không phải ai cũng dám chọc! Hơn nữa, lai lịch Thác Bạt Tiểu Yêu cực không đơn giản, nếu nói nàng không có quân bài bảo mệnh, đánh chết hắn cũng không tin!

Cửa điện đóng lại, trong điện chỉ còn ba người, ba người ngồi quanh bàn.

--------------
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.