Chương trước
Chương sau
Nam tử hơi kinh ngạc:

- Chẳng lẽ hai vị không biết, Ninh quốc Quốc chủ Thác Bạt Ngạt là Tiên Thiên mị thể, nếu có thể song tu, sẽ giúp tăng rất nhiều công lực! Hợp Hoan tông, Hoan Tiếu môn đều đã tới Ninh quốc đuổi bắt người này, muốn đem người này về luyện thành Lô đỉnh.

Nói tới đây, nam tử cười tà:

- Nghe nói Quốc chủ Ninh quốc quốc sắc thiên hương, mỹ nhân hiếm thấy, nếu có thể…

Thanh âm nam tử hơi ngừng lại, bởi một thanh kiếm đã xuyên qua mi tâm hắn!

Nam tử hoàng sợ nhìn Diệp Huyền, Diệp Huyền băng lãnh, sát ý lạnh lẽo, tay phải cầm kiếm ấn nhẹ:

Gằn giọng nói:

- Nữ nhân của ta, con mẹ nó ngươi cũng dám động!

Thanh âm vừa dứt, liền quơ kiếm.

Xùy!

Một cái đầu lập tức bay lên!



Đầu nam tử bay rất xa, hai mắt trợn lên, hiển nhiên là chết không nhắm mắt.

Trên không, Thác Bạt Tiểu Yêu khẽ vẫy tay, nạp giới của nam tử vừa rồi lập tức bay tới tay nàng, nàng cũng không lập tức xem đồ bên trong, mà nhìn về Diệp Huyền, giờ phút này, Diệp Huyền cầm Linh Tú kiếm đang đổ máu, sát ý phát ra như thực chất.

Thác Bạt Tiểu Yêu đi tới bên cạnh Diệp Huyền, nói khẽ:

- Tiểu Diệp Tử, sao vậy?

Diệp Huyền lắc đầu:

- Chúng ta tạm không về Khương quốc nữa, trước đi Ninh quốc!

Nói xong, hắn quay người trở lại vân thuyền, mà cùng lúc, từ ba chiếc vân thuyền cách đó không xa đột nhiên xuất hiện mười mấy người, tất cả đều đạt tới Thần Hợp cảnh!

Mười mấy người nhanh chóng bay tới, nháy mắt đã vây lấy hai người Diệp Huyền.

Trong mười mấy người, một thanh niên nam tử bước tới, trong tay cầm trường thương, nhìn qua Thác Bạt Tiểu Yêu, lại nhìn Diệp Huyền:

- Ngươi giết người của ta?

Diệp Huyền nhìn người tới:

- Có vấn đề?

Thanh niên nam tử híp mắt:

- Hẳn là các hạ cũng tới từ Trung Thổ Thần Châu, Ngô Tuấn ta ở Trung Thổ Thần Châu cũng được coi như quen biết mấy người, dù là tồn tại trên Yêu Nghiệt bảng, cũng biết được mấy người.

Diệp Huyền dùng kiếm chỉ thẳng:

- Cút!

Thanh niên nam tử hơi nheo mắt, một sợi hàn mang lóe lên:

- Các hạ không nể mặt? Đã như thế…

Đúng lúc này, Diệp Huyền đột nhiên thả người nhảy lên, chém xuống một kiếm.

Ánh mắt thanh niên nam tử hơi co lại, trường thương trong tay đột nhiên đâm tới, thương ra như sấm, chấn động không gian.

Kiếm tới!

Oanh!

Thương kiếm va chạm, tiếng bạo tạc vang lên như sấm, dư âm khuếch cả một vùng. Cùng lúc đó, một bóng người liên tục lùi lại, những nơi lướt qua, trực tiếp đập ta cả không khí!

Bóng người này, đương nhiên là thanh niên nam tử kia.

Vừa lui một cái, đã lui trọn vẹn bốn năm mươi trượng, vừa dừng lại, trường thương trong tay cũng trực tiếp nổ tung, khóe miệng ứa máu.

Thanh niên nam tử nhìn Diệp Huyền, ánh mắt đầy ngưng trọng.

Diệp Huyền đang muốn xông tới, thanh niên nam tử đột nhiên nói:

- Chờ đã, chúng ta lập tức cút!

Nói xong, hắn quay người chạy, tốc độ cực nhanh, chớp mắt đã biến thành một điểm đen, mà đám người xung quanh, cũng dồn dập chạy trốn.

Diệp Huyền cũng không đuổi theo, bởi hiện hắn không muốn phí thời gian, việc cấp bách hiện tại là sớm tới Ninh quốc!

Dù ở Thanh châu này, Ninh quốc cũng được tính là cường quốc, nhưng tông môn thế gia ở Trung Thổ Thần Châu, vẫn còn khoảng cách lớn!

Nhất định phải nhanh chóng tới Ninh quốc!

Rất nhanh, Diệp Huyền cùng Thác Bạt Tiểu Yêu về lại vân thuyền, trực tiếp bay tới Ninh quốc.

Sau khi hai người Diệp Huyền rời đi, một nơi khác, thanh niên nam tử tên Ngô Tuấn kia mới ngừng lại, thần sắc đầy ngưng trọng!

Đặc biệt là Ngô Tuấn, vừa rồi nếu không phải hắn dùng toàn lực, một kiếm kia đã đủ lấy mạng hắn!

Bên cạnh, một nam tử hỏi:

- Đại ca, tên Kiếm tu kia là ai? Lại mạnh như vậy?

Ngô Tuấn lắc đầu:

- Không biết, sợ là người này đã đạt tới Kiếm chủ, Kiếm chủ trẻ như vậy, coi như ở Trung Thổ Thần Châu cũng phải có tiếng tăm lừng lẫy mới đúng, mà ta lại chưa từng nghe qua người này. Chẳng lẽ, hắn là người Thanh châu?

Nam tử bên cạnh lắc đầu:

- Cái chỗ hẻo lánh như Thanh châu này, sao có thể có tồn tại yêu nghiệt như thế?

Ngô Tuấn lạnh lùng nói:

- Sao không thể? An Lan Tú kia không phải cũng tới từ Thanh châu sao?

An Lan Tú!

Nghe ba chữ này, đám người đều trở nên ngưng trọng.

Cái tên này, Trung Thổ Thần Châu hiện không ai không biết, không người không hay!

Một hồi sau, Ngô Tuấn lắc đầu:

- Bất kể thế nào, cũng phải cẩn thận hơn cho thỏa đáng. Chút nữa các ngươi ra ngoài dò xét một phen, xem thiên tài yêu nghiệt Thanh châu này thế nào. Chúng ta ra ngoài lăn lộn, nhất định phải hiểu được, ai có thể đụng, ai không thể sờ!

Đám người gật đầu, rất nhanh đã lần lượt biến mất.

Trên vân thuyền.

Diệp Huyền cùng Thác Bạt Tiểu Yêu đứng trên đầu thuyền, sắc mặt Diệp Huyền âm trầm như nước, không biết đang nghĩ gì.

Thác Bạt Tiểu Yêu kéo ống tay áo Diệp Huyền, nói khẽ:

- Tiểu Diệp Tử, đừng lo lắng, giờ chúng ta chạy tới, nhất định sẽ kịp!

Diệp Huyền khẽ gật đầu:

- Chỉ hy vọng như thế!

Nói tới đây, hắn như nghĩ tới điều gì, quay đầu nhìn Thác Bạt Tiểu Yêu:

- Tiểu Yêu, tông môn thế gia ở Trung Thổ Thần Châu đều làm việc không chút kiêng kỵ như vậy sao?

Thác Bạt Tiểu Yêu lắc lắc:

- Ở Trung Thổ Thần Châu, bọn hắn đương nhiên không dám làm thế, bởi người ở đó, đều không phải người bình thường, bọn hắn không dám không kiêng kỵ. Nếu có, sớm muộn cũng sẽ bị người xử lý. Hơn nữa, bên trên còn Hộ Giới giả, đám người kia dù lòng tham không đáy, nhưng vẫn có lực chấn nhiếp nhất định!

Nói tới đây, nàng hơi dừng lại, lại nói:

- Bọn hắn dám không kiêng nể ở Thanh châu như thế, chủ yếu là do bọn hắn vốn coi Thanh châu cùng Thương Lan châu là chốn man di. Mà xác thực, Võ đạo của Thanh châu cùng Thương Lan châu đều kém hơn Trung Thổ Thần Châu nhiều. Hơn nữa, Hộ Giới giả của Thanh châu đã tới Trung Thổ Thần Châu, bởi vậy, bọn hắn mới dám ngông nghênh như thế.

Diệp Huyền gật đầu, nói khẽ:

- Đã hiểu!

Thác Bạt Tiểu Yêu lại nói:

- Ta có nghe qua cái tên Hợp Hoan tông cùng Hoan Tiếu môn, hai tông môn này cũng có chút sức ảnh hưởng, có điều thanh danh cực không tốt, bởi bọn hắn thích đuổi bắt nữ tử, sau đó đem về luyện thành lô đỉnh để tu luyện, loại tu luyện này, giống như ma đạo, kỳ thực, nó vốn là một nhánh của ma đạo. Chỉ có điều, trong Hộ Giới minh cũng có không ít cường giả Ma đạo, bởi vậy, chỉ cần các thế lực Ma đạo này mà không làm gì quá mức, bình thường cũng sẽ không sao!

Ma đạo!

Diệp Huyền hơi nhíu mày:

- Còn có Ma đạo?

Thác Bạt Tiểu Yêu nói:

- Đương nhiên có, ngoài Ma đạo còn có cả Yêu đạo, Quỷ đạo. Hợp Hoan tông cùng Hoan Tiếu môn này không phải kẻ tốt lành gì, đợi lát nữa gặp, trực tiếp đánh chết là được!

Diệp Huyền: “…”

Dưới hiệu lệnh của Diệp Huyền, vân thuyền tăng tốc độ, thẳng tiến Ninh quốc!

Trên đường đi, hai người gặp rất nhiều vân thuyền cùng hướng, phần lớn người trên vân thuyền là dong binh, một số khá bình thương, nhưng cũng có một số rất mạnh, thậm chí khiến Diệp Huyền hắn cảm nhận được một tia nguy hiểm.

Mục đích của những người này, đều là Ninh quốc!

Dù sao, Ninh quốc cũng là một quốc gia, của cải trong quốc gia này, sao mà kinh người cơ chứ!

Những người này đều di chuyển vô cùng nhanh, trợ đi trễ, cơm thừa canh cặn cũng không có mà ăn!

Mà trong lúc đó, giữa các vân thuyền cũng phát sinh sung đột, có điều, chưa ai tìm đến Thác Bạt Tiểu Yêu gây chuyện.

------------
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.