Chương trước
Chương sau
Diệp Huyền triệt để im lặng.

Liên Vạn Lý cũng trợn mắt há mồm:

- Hôm nay xem như bản vương tiếp thu thêm kiến thức!

A Lãnh nhìn Thác Bạt Tiểu Yêu hồi lâu, cuối cùng, chân thành nói:

- Ngươi biết nam nhân và nữ nhân khác nhau ở đâu không?

Thác Bạt Tiểu Yêu vội nói:

- Đương nhiên biết!

- Khác nhau ở đâu?

A Lãnh lại hỏi.

- Khác nhau ở đâu?

Thác Bạt Tiểu Yêu trừng mắt, có chút cà lăm:

- Cái này… ừm, ta biết khác nhau ở đâu, nhưng ta không nói, ngươi cũng hiểu, đúng không?

A Lãnh khẽ lắc đầu, nàng nắm một khúc thịt nào đó:

- Biết cái này là gì không?

Diệp Huyền: “…”

Thác Bạt Tiểu Yêu nhìn qua vật trong tay A Lãnh, lại nhìn Liên Vạn Lý, Liên Vạn Lý đầy tự tin:

- Bản vương trên thông tinh thần nhật nguyệt, dưới tường địa lý sơn hà, nào khôg biết vật này? Sách cổ có ghi, vật này tên “Căn”, có thể cứng có thể mềm! Có thể lớn có thể nhỏ!

- Tác dụng thì sao?

A Lãnh đột nhiên lại hỏi.

Liên Vạn Lý trừng mắt:

- Tác dụng?

Nói xong, nàng nhìn Thác Bạt Tiểu Yêu, Thác Bạt Tiểu Yêu vội thu ánh mắt nghi hoặc, nghiêm trang:

- Tác dụng a, ta cảm thấy hẳn là, hẳn là…

Nói tới đây, nàng đột nhiên nhìn A Lãnh:

- Ngươi hiểu mà, đúng không!

Mọi người: “…”

A Lãnh còn muốn nói thêm, Diệp Huyền đột nhiên nói:

- Đại tỷ, van ngươi! Trị liệu cho ta đi được chứ?

Ba nữ nhân này thực sự quá bưu hãn!

A Lãnh lạnh lùng nhìn Diệp Huyền:

- Yên tâm, có ta ở đây, thứ này của ngươi không cần lo! Nói xong, nàng mở một cái hộp bên người, lấy ta hai quả trứng tản ra hồng mang nhàn nhạt, trứng không lớn, chỉ chừng nửa quả trứng gà, có chút nóng bỏng.

A Lãnh nhìn hai quả trứng trong tay, lại nhìn Diệp Huyền:

- Thứ này là trứng của Linh Giao cấp yêu vương, trong này ẩn chứa năng lượng cực mạnh, có điều ngươi yên tâm, ta đã kiểm tra thân thể ngươi, thân thể ngươi rất mạnh, có thể chịu đựng được nó!

Diệp Huyền khẽ gật đầu:

- Tới đi!

Hiện tại, hắn không muốn nghĩ nhiều, chỉ muốn nhanh trở lại làm người bình thường… hắn, không muốn thành thái giám!

A Lãnh gật đầu, sau đó lấy ra một cái đao nhỏ, rất nhanh, nàng đưa tay múa lượn…

Một bên, Thác Bạt Tiểu Yêu cùng Liên Vạn Lý tò mò vây quanh, hai người cứ vậy nhìn chăm chú…

Mà Diệp Huyền, hiện cũng không có quá nhiều cảm giác, chỉ cảm thấy hạ thân hơi lạnh, thỉnh thoảng lại thấy ấm ấm, một hồi ngứa ngứa, có chút kỳ quái.

Sau nửa giờ, Liên Vạn Lý rời khỏi đại điện, bên ngoài, một nữ tử mặc khôi giáp đeo bội kiếm đi tới thi lễ:

- Ngô Vương, khắp các nơi xuất hiện tình trạng linh khí khô kiệt, đặc biệt là cảnh nội Đại Vân ta, rất nhiều nơi đã hoàn toàn sạch bách linh khí! Không có linh khí, với võ giả mà nói như cá rời nước, căn bản khó mà sinh tồn. Hiện các nơi đã bắt đầu náo động. Giá cả của linh thạch cùng các nguồn năng lượng đang điên cuồng tăng vọt.

Nói tới đây, nàng hơi ngừng lại, lại nói:

- Hiện tại, linh khí các nơi đều đang nhanh chóng tiêu tan, theo tốc độ như vậy, Thanh châu sẽ sớm đại loạn, giờ nên làm thế nào, mong Ngô vương sớm định đoạt.

Liên Vạn Lý trầm mặc hồi lâu, chừng một khắc sau, nàng mới ngẩng đầu nhìn trời:

- Giờ chỉ có hai con đường, hai con đường này phải song song tiến hành. Thứ nhất là tìm linh mạch, giải quyết việc khẩn cấp trước mắt, thứ hai là tìm cách trị tận gốc, cứu vớt mảnh đất Thanh châu này.

Nói tới đây, sắc mặt nàng liền trở nên ngưng trọng:

- Một kiếm kia, đánh tới bản nguyên Thanh Thương giới, không chỉ Thanh châu ta, mà toàn bộ các nơi Thanh Thương giới đều sẽ loạn. Thế giới loạn, nhân tính diệt, vô số bộ mặt xấu xí sẽ hiện ra… cũng được, loạn thì loạn! Thanh Long đao của bản vương, đã sớm đói khát khó nhịn!

Nữ tử mặc khôi giáp: “…”



Trong cung điện, Diệp Huyền lẳng lặng nằm, A Lãnh bên dưới không ngừng may cắt, mà Thác Bạt Tiểu Yêu ở bên vẫn đang ngó chừng, trong mắt đầy vẻ tò mò.

A Lãnh đột nhiên nhìn Thác Bạt Tiểu Yêu, Thác Bạt Tiểu Yêu vội đứng thẳng dậy, thần sắc đứng đắn, tựa như đã xem qua chuyện này vô số lần, tuyệt không hiếu kỳ.

A Lãnh chỉ chỉ hạ thân Diệp Huyền:

- Vật này là nơi yếu ớt nhất của nam nhân, sau này đối địch với người ta, có thể đặc biệt tấn công nơi này, một búa xuống, kẻ địch tuyệt đối không còn sức chiến đấu!

Diệp Huyền: “…”

Thác Bạt Tiểu Yêu như có điểu suy nghĩ, gật nhẹ, nhìn thần sắc của nàng, rõ ràng sau này sẽ thử.

Cứ như vậy, bị A Lãnh giày vò nửa canh giờ, nàng phủi tay, đứng dậy đi tới một bên rửa tay, một lần nửa, mất tới nửa canh giờ, vừa rửa còn vừa không ngừng nghĩ linh tinh, không biết là đang nghĩ gì.

Mà Thác Bạt Tiểu Yêu lại ngồi bên giường, tò mò nhìn hạ thân Diệp Huyền.

Diệp Huyền im lặng, trực tiếp lấy ra một bộ quần áo mặc vào.

Thác Bạt Tiểu Yêu trừng mắt nhìn Diệp Huyền:

- Hẹp hòi! Diệp Huyền lắc đầu im lặng, hắn đã không muốn nói với Thác Bạt Tiểu Yêu, nha đầu này, quá mức không kỵ húy.

Một bên, A Lãnh đột nhiên đi tới, lạnh lùng nhìn qua Diệp Huyền:

- Chút nữa là chỗ kia của ngươi có thể khôi phục tri giác, ừm, đến lúc đó hẳn sẽ có một vài tác dụng phụ, bản thân ngươi tự cảm nhận!

Nói xong, nàng xoay người rời đi.

- Tác dụng phụ?

Diệp Huyền vội ngồi dậy:

- Tác dụng phụ? Này, ngươi đừng đi! Nói rõ đã nào!

A Lãnh không quay đầu, rất nhanh đã biến mất ngoài đại điện.

Diệp Huyền sầm mặt lại, tác dụng phụ? Sẽ có tác dụng phụ gì?

Hắn đương nhiên phải lo lắng, đây là mệnh căn của hắn a!

Ngự y gì đó, có chút không đáng tin cậy!

Lúc này, Thác Bạt Tiểu Yêu đột nhiên ngồi vào trước mặt Diệp Huyền, giơ giơ nạp giới trong tay, cười tủm tỉm:

- Kiếm tu, biết trong này là gì không?

Diệp Huyền lắc đầu:

- Có gì?

Thác Bạt Tiểu Yêu lập tức hăng hái:

- Ba mươi ức kim tệ, còn có linh thạch, hai ngàn sáu trăm vạn linh thạch! Còn võ kỹ công pháp, rất nhiều rất nhiều, còn có Chân khí, Minh khí, cực phẩm Linh khí!

Nói tới đây, nàng trừng mắt nhìn, khóe miệng hơi nhếch lên:

- Còn nữa, một ngàn ba trăm khối Linh ngọc! Trừ đó ra…

Nói xong, nàng lén lén nhìn bốn phía, cúi đầu nói bên tai Diệp Huyền:

- Còn có một đầu cực phẩm linh mạch, bị ta giấu trong túi càn khôn! Ta cũng không dám nói cho người khác biết!

Cực phẩm linh mạch!

Nghe vậy, thần sắc Diệp Huyền liền trở nên ngưng trọng.

Tại Thanh châu này, thường thấy mỏ vàng, thứ này cũng được xem là hàng hóa lưu thông rộng khắp Thanh châu. Nhưng thứ chính quy nhất, thực ra là linh mạch, bởi nơi có linh mạch, liền có nghĩa là linh khí sung túc, thích hợp tu luyện, hơn nữa, để linh mạch trong lòng đất, còn có thể sinh ra linh thạch, đây là số tài phú vô tận.

Linh mạch chia hạ phẩm linh mạch, thượng phẩm linh mạch, cực phẩm linh mạch, ngọc phẩm linh mạch, địa phẩm linh mạch, thiên phẩm linh mạch.

Nghe đồn, Thiên phẩm linh mạch đã có ý thức tự chủ, có thể hóa hình, mà linh mạch như vậy, dù ở Trung Thổ Thần Châu, cũng vô cùng ít có. Mà ở Thanh châu, thứ trân quý nhất cũng chính là Ngọc phẩm linh mạch, toàn bộ Khương quốc, cũng chỉ có Lưỡng Giới sơn từng xuất hiện, nhưng đã bị người cướp mất!

Linh mạch, mới là thứ mà các tông phái nhất định phải tranh cướp!

Một đầu cực phẩm linh mạch, có giá trị vô cùng lớn.

- -------------
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.