Chương trước
Chương sau
Nữ tử thần bí đi tới trước mặt Diệp Huyền:

- Năng lực thế nào, thì phải làm chuyện tương xứng, hiểu rõ bản thân là việc vô cùng quan trọng. Trong một năm, nếu ngươi không tìm được đạo đạo tắc thứ hai, ngươi sẽ trở thành người qua đường của Giới Ngục tháp!

Nói xong, nàng trực tiếp biến mất.

Trở lại tháp!

Diệp Huyền lắc đầu thở dài, đi đâu tìm đạo tắc thứ hai? Không có một chút manh mối nào a!

Còn vị đại thần trên lầu hai kia, không biết vị này đang chạy đi đâu! Đi thì cũng không sao, nhưng cũng nên mang đạo tắc trở lại chứ!

Đạo tắc!

Nghĩ tới đây, sắc mặt Diệp Huyền vội đại biến, sau một khắc, liền hét thảm, trực tiếp ngã xuống, đau đớn cuộn thành một đoàn!

Phản phệ!

Tới rồi!

Lại tới!

Lần này, không có đạo tắc trấn áp, một mình hắn phải nhận tất cả phản phệ, cảm giác này, thực sự đau muốn chết!

Diệp Huyền hắn không sợ chết, nhưng sự thực có chút sợ phản phệ!

Lúc này, Thác Bạt Tiểu Yêu bước tới, nhìn Diệp Huyền trên đất, Thác Bạt Tiểu Yêu hơi cau mày, lo âu:

- Kiếm tu, ngươi không sao chứ?

Diệp Huyền không trả lời, giờ phút này hắn đã không thể trả lời, ngay cả ý thức cũng trở nên mơ hồ không rõ!

Thác Bạt Tiểu Yêu lấy thiết chùy, có chút lưỡng lự:

- Kiếm tu, hay là để ta đánh ngất ngươi nhé! Đánh ngất thì sẽ không đau! Thế nhưng, thế nhưng ta sợ nhỡ tay đánh chết ngươi!

Diệp Huyền: “…”

Thác Bạt Tiểu Yêu còn đang do dự, một nữ tử đột nhiên xuất hiện, người tới, chính là Liên Vạn Lý!

Lcl nhìn Diệp Huyền co quắp trên đất, khóe miệng nhếch lên quỷ dị.

Thác Bạt Tiểu Yêu nhìn Liên Vạn Lý:

- Có chuyện gì sao?

Liên Vạn Lý chỉ Diệp Huyền trên đất:

- Ta có thể cứu hắn!

Thác Bạt Tiểu Yêu trừng mắt nhìn, có chút mừng rỡ:

- Thật?

Liên Vạn Lý gật đầu, hết sức chăm chú:

- Thật!

Cứ như vậy, Thác Bạt Tiểu Yêu cùng Liên Vạn Lý mỗi người kéo một chân Diệp Huyền, đi tới nơi xa.

Mà Diệp Huyền, bởi lúc trước bị Tả viện sứ đánh bay, quần áo đã sớm vỡ nát, đặc biệt là bên dưới, đã sớm không còn gì che chắn, vật đó cứ vậy mà lộ ra trước mặt bàn dân thiên hạ.

Trên đường, Thác Bạt Tiểu Yêu chỉ chỉ hạ thân Diệp Huyền, có chút hiếu kỳ:

- Cái này là gì vậy? Sao ta không có?

Liên Vạn Lý nhìn qua, đầy xem thường:

- Đó là căn nguyên tội ác, nam nhân không có vật này, sẽ không thể làm ác với nữ nhân chúng ta!

Thác Bạt Tiểu Yêu nghĩ một hồi, sau đó nói:

- Kiếm tu này không tệ, là bạn với ta, như vậy đi, chúng ta giúp hắn diệt trừ căn nguyên tội ác này?

Liên Vạn Lý gật đầu:

- Được!

Thác Bạt Tiểu Yêu quay đầu nhìn Diệp Huyền trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê:

- Kiếm tu, kiên nhẫn một chút!

Thanh âm vừa hạ, nàng cầm thiết chùy đánh xuống một cái.

Bành!

Dường như có gì đó vỡ vụn…



Diệp Huyền mơ hồ, cảm nhận cơ thể đột nhiên truyền tới một hồi đau đớn, tựa như có gì đó vỡ vụn, thế nhưng, hắn lại không quản được nhiều như vậy, ý thức hắn đã ngày càng mơ hồ!

Cứ như vậy, Thác Bạt Tiểu Yêu cùng Liên Vạn Lý mỗi người nắm một chân kéo đi.

Trên đường.

Hiển nhiên Thác Bạt Tiểu Yêu không phải người thích yên tĩnh, quay đầu nhìn Diệp Huyền:

- Liên tỷ, ta giúp hắn trừ bỏ căn nguyên tội ác, ngươi nói xem, hắn sẽ cảm ơn chúng ta sao?

Liên Vạn Lý trừng mắt nhìn, thần thái xinh đẹp:

- Có lẽ sẽ không!

- Vì sao?

Thác Bạt Tiểu Yêu đầy khó hiểu:

- Đa giúp hắn mà!

Liên Vạn Lý nghĩ một chút:

- Tiểu Yêu, thứ kia là căn nguyên tội ác, nhưng cũng là căn nguyên vui sướng, ngươi trừ tận gốc tội ác của hắn, cũng là trừ “Tính” phúc tương lai của hắn. Cho nên, có thể hắn sẽ không cảm tạ ngươi!

Thác Bạt Tiểu Yêu nhếch miệng:

- Cái gì mà căn nguyên vui sướng, ta không có thứ kia, không phải cũng rất hạnh phúc sao?

Liên Vạn Lý nghĩ một hồi, như có điều ngộ ra:

- Kỳ thực, ngươi nói cũng có lý!

Được tán đồng, Thác Bạt Tiểu Yêu liền vui vẻ:

- Liên tỷ, hay là, chúng ta diệt trừ căn nguyên tội ác cho nam nhân toàn thiên hạ?

Liên Vạn Lý nghĩ một hồi, chân thành nói:

- Ý tưởng này khá tốt, nhưng độ khó thực hiện hơi lớn, cần bàn bạn kỹ hơn.

Thác Bạt Tiểu Yêu gật gật, lại như nghĩ tới điều gì, đột nhiên có chút ngưng trọng:

- Liên tỷ, ngươi thấy vị tỷ tỷ mặc váy trắng vừa rồi không?

Liên Vạn Lý gật đầu, sắc mặt cũng trở nên ngưng trọng.

Thác Bạt Tiểu Yêu đầy vẻ sùng bái cùng tôn kính:

- Vị tỷ tỷ kia thật lợi hại… hẳn là cha ta đánh không lại, đại bá ta cũng đánh không lại! Ta, ta… có lẽ có thể thử một chút!

Liên Vạn Lý nghe mà trợn mắt.

Thác Bạt Tiểu Yêu lại nói:

- Cha ta đã nói, đánh không lại cũng không sao, thế nhưng không thể mất mặt, cho nên, đánh không lại, ta cũng phải nói là đánh thắng được, dù sau ta cũng không đánh với nàng, ai biết ta đánh thắng hay là không đánh thắng!

Liên Vạn Lý nghĩ một chút, nói khẽ:

- Có vẻ như có chút có lý!

Cứ như vậy, hai nữ kéo Diệp Huyền chậm rãi biến mất.

Mà hiện tại, Thương Mộc học viện chỉ còn là một vùng phế tích.

Thương Mộc học viện bị diệt, hơn mười vị cường giả đỉnh phong bị chém, ngay cả hai vị Hộ Giới giả cũng ngã xuống, thế nhưng, chuyện này cũng không kết thúc ở đây.

Bởi, linh khí toàn Thanh châu đang dùng tốc độ cực nhanh tiêu tán, không chỉ Thanh châu, cả Thanh Thương giới đều chịu ảnh hưởng, mà Thanh châu là nghiêm trọng nhất, bản nguyên Thanh châu đã bị tổn thương!

Thiên Hàng nhất kiếm của nữ tử kia, dù chưa triệt để hạ xuống, nhưng ngay cả như vậy, uy năng đó, không phải Thanh châu có thể tiếp nhận.

Linh khí, là căn bản một thế giới, mỗi một thế giới, đều có bản nguyên của bản thân. Hộ Giới giả, chính là kẻ bảo vệ bản nguyên, không để cường giả bản thổ phá hoạt. Mà hiện tại, bản nguyên Thanh châu lại bị tổn thương, cũng có nghĩa, không cần bao lâu, Thanh châu sẽ trở thành một mảnh hoang vu.

Khắp Thanh châu, có thể nói là tận thế hàng lâm, hoặc phải nói, với cả Thanh Thương giới, đều là một tai họa!

Vùng phế tích Thương Mộc học viện, một nam tử trung niên bước ra từ không gian, nhìn qua bốn phía bên dưới, lông mày liền nhíu chặt, ánh mắt đầy lo lắng!

Một lão giả khác đột nhiên xuất hiện bên cạnh, lão giả nhìn qua:

- Không ngờ, Lục Tôn chủ lại đích thân tới Thanh châu.

Lục Tôn chủ, Tôn chủ hộ giới Thanh Thương giới, tính cả Trung Thổ Thần Châu, thực lực cũng có thể đứng vào năm vị trí đầu, đương nhiên, điều này không phải thứ quan trọng nhất, quan trọng nhất là thân phận của hắn, Hộ Giới Tôn chủ, hết thảy Hộ Giới giả của Thanh Thương giới đều do hắn quạt hạt.

Hộ Giới giả vốn đã siêu nhiên, mà Hộ Giới Tôn chủ, càng là tồn tại siêu nhiên trong siêu nhiên.

Ở Trung Thổ Thần Châu, trừ một số thế lực cùng với một vài người đặc thù, không người nào dám không nể mặt Hộ Giới giả.

Đơn giản mà nói, Hộ Giới giả tương đương với quan phương thế tục!

Lục Tôn chủ nhìn lão giả:

- Lê Khanh Viện trưởng, Thương Mộc học viện ngươi trả giá lớn mười mười hai thuật sĩ Vu giới, lại thu được kết quả như vậy, giờ có cảm tưởng gì không?

Lão giả không chút biểu tình:

- Nhận thua thôi!

- Nhận thua?

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.