Chương trước
Chương sau
Một bên, sắc mặt đám học viên Thương Mộc học viện trở nên cực khó coi!

Rõ là cướp sạch Thương Mộc học viện ngay trước mặt bọn hắn a!

Thác Bạt Tiểu Yêu đầy cao hứng, đột nhiên nhìn Diệp Huyền:

- Vừa rồi, ta hôn ngươi?

Diệp Huyền vội lắc đầu:

- Không có không có!

Thác Bạt Tiểu Yêu nhìn thẳng Diệp Huyền:

- Ta hôn ngươi! Ta xác định đã hôn ngươi!

Diệp Huyền nghĩ một chút, sau đó tới gần Thác Bạt Tiểu Yêu, hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng một cái:

- Được rồi, chúng ta hòa nhau!

Thác Bạt Tiểu Yêu sửng sốt tại chỗ, đưa tay sờ lên chỗ Diệp Huyền mới hôn qua:

- Ngươi hôn ta?

Diệp Huyền gật đầu:

- Vừa rồi ngươi cũng hôn ta, chúng ta không lỗ, ngươi thấy thế nào?

Thác Bạt Tiểu Yêu nghĩ một hồi, gật đầu:

- Có vẻ đúng thế!

Nói xong, nàng nhìn qua bốn phía:

- Giờ làm gì?

Giờ làm gì?

Diệp Huyền đang muốn nói, đám học viên Thương Mộc học viện đã tiến lên vây lấy hai người.

Thác Bạt Tiểu Yêu chỉ qua từng tên học viên, một hồi sau nhìn Diệp Huyền:

- Ta đêm, còn hơn tám trăm ngươi, ta có thể đánh ba trăm, còn năm trăm, ngươi chơi được không?

Diệp Huyền nghĩ nghĩ, nói:

- Có chút khó!

Thác Bạt Tiểu Yêu nghĩ một chút, nói:

- Vậy chia lại, ta thêm một trăm! Ta đánh bốn trăm! Có điều, ta không chắc có thể đánh thắng được!

Diệp Huyền hỏi:

- Ngươi chắc mấy phần?

Thác Bạt Tiểu Yêu nói:

- Không tới chín phần!

Chín phần!

Diệp Huyền nhìn Thác Bạt Tiểu Yêu, kinh ngạc:

- Không tới chín phần?

Thác Bạt Tiểu Yêu gật đầu:

- Ta không hoàn toàn chắc chắn.

Nói xong, nàng nhìn Diệp Huyền:

- Cha ta nói, chuyện mà không hoàn toàn nắm chắc, tốt nhất là không làm, có điều, vì ngươi, ta có thể chịu chút nguy hiểm!

Diệp Huyền nghiêm mặt: - Ta rất cảm động, thực sự!

Thác Bạt Tiểu Yêu trừng mắt:

- Vậy sao ngươi không khóc? Lúc ta cảm động, ta đều sẽ khóc!

Diệp Huyền: “…”

Thác Bạt Tiểu Yêu còn muốn nói, Diệp Huyền đột nhiên nói:

- Hay là, chúng ta bắt đầu đi? Không nên để người ta chờ quá lâu!

Thác Bạt Tiểu Yêu gật nhẹ, quay người nhìn đám học viên Thương Mộc học viện:

- Không dối các ngươi, một chùy này của ta đập xuống, các ngươi sẽ chết!

Nói xong, nàng vung thiết chùy trong tay, đập một cái xuống đất.

Bành!

Mặt đất trước mắt lập tức nứt toạc, vết nứt lan tràn cực nhanh, chớp mát đã lan tới trước mặt đám học viên Thương Mộc học viện, đám học viên cùng biến sắc, dồn dập lui lại, mà lúc này, Thác Bạt Tiểu Yêu lần nữa cầm thiết chùy đập xuống cái nữa!

Bành!

Nơi xa, dưới chân đám học viên Thương Mộc học viện đột nhiên nổ tung, hơn mười người trực tiếp bay ra ngoài. Mà bọn hắn vừa bay ra, bảy người trong đó đã bị bảy thanh phi kiếm xuyên qua, trực tiếp mất mạng.

Diệp Huyền cùng Thác Bạt Tiểu Yêu đang muốn xuất thủ, đúng lúc này, một cỗ uy áp cường đại phủ xuống bao phủ cả hai, sắc mặt hai người cùng biến, Diệp Huyền vội kéo Thác Bạt Tiểu Yêu ra sau lưng, ngay sau đó, Thiện Niệm kiếm ý trào ra, tạo thành một màn phòng hộ thật dày cản trước mặt.

Bành!

Màn phòng hộ do Thiện Niệm kiếm ý tạo thành nháy mắt liền băng diệt, Thác Bạt Tiểu Yêu cùng Diệp Huyền cùng bị chấn bay ngoài trăm trượng, hai người vừa dừng lại, khóe miệng Diệp Huyền đã trào máu tươi, máu tươi không ngừng chảy ra, quần áo trước ngực lập tức bị máu tươi nhuộm đỏ.

Đối diện, một nam tử trung niên yên lặng xuất hiện, nam tử trung niên mặc một bộ cẩm y hoa bào, trên hoa bào thêu một khỏa Thương Thụ, bốn phía thêu mây trắng, mà ngực trái có ba chữ thiếp vàng: Tả viện sứ!

Tả viện sứ!

Nhìn thấy ba chữ này, đám đạo sư cùng trưởng lão Thương Mộc học viện cùng biến sắc, ngay sau đó, lập tức dồn dập tới thi lễ:

- Bái kiến Tả viện sứ!

Tả viện sứ!

Đây chính là nhân vật số hai của tổng viện, Thương Mộc học viện, người số một đương nhiên là Viện trưởng, mà bên dưới, chính là Tả Hữu nhị vị viện sứ.

Nhân vật nắm thực quyền chân chính!

Tả viện sứ nhìn đám người bên xung quanh, lãnh đạm nói:

- Mạc Thanh Huyền có đây không?

Một trưởng lão Thương Mộc học viện ảm đạm:

- Mạc Viện trưởng đã vẫn lạc!

Tả viện sứ hơi nhíu mày:

- Là nữ Kiếm tiên kia xuất thủ?

Trưởng lão lắc đầu:

- Không phải vị Kiếm tiên kia, mà là Diệp Huyền, Mạc Viện trưởng tự hạ cảnh giới, đánh với Diệp Huyền một trận, sau cùng…

Nghe vậy, ánh mắt Tả viện sứ liền đưa tới nhìn Diệp Huyền, đánh giá nhìn Diệp Huyền:

- Kiếm chủ chưa tới hai mươi tuổi, thiên phú của ngươi, dù ở Trung Thổ Thần Châu cũng hiếm thấy.

Thác Bạt Tiểu Yêu ngăn trước mặt Diệp Huyền, lạnh lùng nhìn Tả viện sứ:

- Ta phi, kẻ không biết xấu hổ nhà ngươi, lại ỷ lớn hiếp nhỏ!

Tả viện sứ nhìn qua Thác Bạt Tiểu Yêu:

- Thác Bạt gia… cũng được, ta cho Thác Bạt gia các ngươi chút mặt mũi!

Thanh âm vừa dứt, hắn vung tay lên, Thác Bạt Tiểu Yêu lập tức bị một cỗ lực lượng vô hình định trụ, không thể động đậy mảy may, rất nhanh đã bị cỗ lực lượng kia kéo sang bên.

Tả viện sứ nhìn qua trưởng lão Thương Mộc học viện:

- Dẫn nàng qua một bên, chớ làm nàng ta bị thương!

Trưởng lão kia gật đầu, vội dẫn Thác Bạt Tiểu Yêu tới một bên khác, trong lúc đó, Thác Bạt Tiểu Yêu không thể động đậy!

Tả viện sứ nhìn Diệp Huyền, chậm rãi đi tới cách mấy trượng:

- Ân oán giữa ngươi và Thương Mộc học viện, hôm nay triệt để kết thúc ở đây đi! Đương nhiên, lần này tới, không phải vì ngươi, ngươi còn chưa có mặt mũi để bản Tả sứ tự mình tới!

Nói xong, tay phải xiết lại:

- Để sư tôn ngươi ra đi!

Thanh âm vừa hạ, một lão giả hắc y đột nhiên xuất hiện, lão già này có chút cong cong, tay nắm quải trượng, bốn phía quải trượng quanh quẩn một cỗ hắc sắc khí lưu, mà đỉnh quải trượng, còn có một con mắt, một con mắt đang chuyển động đầy đáng sợ!

Lão giả nhìn Diệp Huyền, nhếch miệng cười một tiếng, nụ cười có chút âm u:

- Nghe nói sư tôn ngươi rất lợi hại, ta muốn thỉnh giáo nàng ta một phen!

Nói xong, sau lưng lão đột nhiên xuất hiện mười một người, mười một người này đều mặc hắc bào, đầu đội hắc quan, cầm pháp trượng thật dài!

Cộng thêm Tả viện sứ, hết thảy có mười ba người, mười ba người này đều thâm bất khả trắc, tựa như vũ trụ mênh mông!

Diệp Huyền có chút im lặng.

Lần này, không phải tới tìm hắn, mà là tới tìm Kiếm tiên tỷ tỷ!

“Kiếm tiên tỷ tỷ, bọn hắn tới tìm ngươi, không phải tới tìm ta!”

Diệp Huyền thầm nói.

Vốn tưởng sẽ không có đáp lại, một thanh âm đã lâu không hiện đột nhiên vang lên:

“Thực sự muốn một kiếm chém nát thế giới này của các ngươi, thực sự quá phiền phức!”

Diệp Huyền: “…”

Tả viện sứ đột nhiên lãnh đạm nói:

- Thế nào, không dám tới?

Không dám tới?

Sắc mặt Diệp Huyền có chút cổ quái, hắn biết vị Tả viện sứ này rất mạnh, mạnh tới mức vượt qua phạm trù nhận biết của hắn.

Nhưng hắn cũng biết, vị Kiếm tiên tỷ tỷ kia còn càng mạnh hơn!

Không có bất luận căn cứ, chỉ là một loại trực giác!

Trực giác nói cho hắn biết, Kiếm tiên tỷ tỷ nói một một kiếm chém nát thế giới này cũng không phải là nói đùa, mà là thực sự có thể làm được, mặc dù hắn thấy, chuyện này thực sự có chút hoang đường.

Kiếm tiên tỷ tỷ là ai?

Nàng mạnh tới mức nào?

Đây chính là thứ mà hắn vẫn luôn thắc mắc!

Đối diện, Tả viện sứ lãnh đạm nói:

- Thế nào, đường đường là một vị Kiếm tiên, lại muốn làm rùa đen rụt đầu sao?

Nữ tử thần bí vẫn không hiện.

Có chút không đúng!

- ------------
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.