Chương trước
Chương sau
Lục Cửu Ca nhìn qua Mạc Vân Khởi:

- Sau buổi họp kết thúc, ta sẽ dẫn bọn hắn tới bí địa tu luyện, ngươi cùng Bạch Trạch có thể đến, cũng có thể không đến. Trừ đó ra, còn có một chuyện, Thương Lan học viện chúng ta sẽ lập tức tiến quân tới Đại Vân đế quốc!

Khương cửu nhìn Lục Cửu Ca:

- Muốn tới Đại Vân phát triển sao?

Lục Cửu Ca lắc đầu cười một tiếng:

- Đại Vân không phải mục tiêu của chúng ta, sở dĩ tới đó, là bởi sau khi vị Diệp Viện trưởng này của chúng ta tới đó, Đại Vân sẽ có thay đổi cực lớn. Chúng ta phải chuẩn bị tùy thời tới trợ giúp!

Thay đổi!

Nghe vậy, đám người liền yên tĩnh lại.

Diệp Huyền đi Đại Vân, có thể có chuyện tốt được sao?

Rõ ràng là không!

Một hồi sau, Lục Cửu Ca cùng đạo binh Thương Lan học viện rời khỏi học viện, không biết đi đâu. Bạch Trạch cùng Mạc Vân Khởi cũng đi theo.



Trên một chiếc thuyền, trong phòng, Giới Ngục tháp.

Diệp Huyền đứng trước một góc tầng thứ nhất, trước mặt hắn, thanh Thiên kiếm có vỏ kia còn đang run lẩy bẩy, hiển nhiên vô cùng e sợ.

Thiên kiếm!

Diệp Huyền vô cùng nghiêm túc, không phải bởi chuôi kiếm này, mà là bởi tòa tháp này.

Từ khi đạt được tòa tháp này tới nay, hắn vẫn chưa hiểu hết về nó.

Tòa tháp này thực sự là gì? Vị Kiếm tiên tỷ tỷ kia là ai? Ba thanh kiếm trên đỉnh tháp là của người nào?

Hắn đã tự hỏi như thế vô số lần, đáng tiếc, không lần nào có kết quả.

Thu lại suy nghĩ, Diệp Huyền bước tới trước mặt Thiên kiếm, một hồi sau, lại quay người rời đi.

Hắn không định thôn phệ!

Bởi, năng lực hiện tại của hắn còn chưa đủ để thôn phệ Thiên kiếm, nếu cố ép làm liều, rất có thể bị Thiên kiếm phản phệ, không đúng, phải nói là tuyệt đối sẽ bị Thiên kiếm phản phệ, với thực lực hiện tại của hắn, tuyệt không thể gánh nổi. Hơn nữa, Linh Tú kiếm mới đạt tới Chân giai hạ phẩm, nếu thôn phệ kiếm này, khả năng Linh Tú kiếm sẽ bị thay thế.

Không thể thôn phệ!

Diệp Huyền rời Giới Ngục tháp, đi tới trước boong thuyền, trên boong còn có một số người. Lần này hắn dùng vân thuyền di chuyển, cũng không lộ thân phận bản thân, hắn muốn cho Thương Mộc học viện một bất ngờ.

Diệp Huyền đi tới đầu thuyền, từ vị trí này, hắn có thể cảm nhận được thiên không bát ngát, núi non hùng vĩ cùng với mặt đất bao la…

Cảm thụ những thứ này, khiến tâm cảnh của hắn càng thêm yên tĩnh.

Kiếm tu Kiếm tu, tu kiếm, nhưng cũng là tu tâm, phải nói, võ giả đều luyện tâm.

Tâm, có thiện tâm, cũng có ác tâm.

Nhất niệm thiện, nhất niệm ác…

Cái gì là thiện? Cái gì là ác?

Hiện hắn còn chưa biết, cũng không muốn biết, hắn chỉ biết, tốt với hắn thì hắn tốt lại. Mà không tốt với hắn, hắn quyết sẽ ăn miếng trả miếng!

- Vị huynh đệ này, nhường đường một chút!

Một thanh âm vang lên.

Diệp Huyền thu lại suy nghĩ, quay đầu, trước mặt là một nữ tử, nữ tử mặt váy dài mặc sắc, tóc dài thướt tha, tư thái uyển chuyển, ưu nhã lạnh nhạt.

Thấy Diệp Huyền, nữ tử hơi ngẩn người, kinh hô:

- Mắt ngài?

Nói tới đây, nàng nhận thấy bản thân có chút mạo muội, lập tức áy náy cười một tiếng:

- Thực có lỗi!

Diệp Huyền mỉm cười:

- Không sao!

Nói xong, hắn lui qua bên cạnh, bởi vừa rồi, hắn đứng ngăn ngay giữa đường!

Nữ tử khẽ gật:

- Đa tạ!

Nói xong, nàng cũng bước lên đầu thuyền.

Nhìn xuống đại địa mờ mịt bên dưới, nữ tử nhoẻn miệng cười:

- Non sông thật đẹp!

Nói xong, nàng nhìn Diệp Huyền:

- Vị bằng hữu này, lần này cũng tới Đại Vân sao?

Diệp Huyền cười nói:

- Người trên chiếc vân thuyền này, mục đích chủ yếu là Đại Vân, không phải sao?

Nữ tử mỉm cười:

- Đại Vân là nơi phồn hoa nhất Thanh châu ta! Sống trên đời, tới một lần cũng là chuyện tốt!

Diệp Huyền cười cười, không nói.

Lúc này, sau lưng đột nhiên truyền tới tiếng trò chuyện, nữ tử quay đầu nhìn lại, cách đó không xa, mấy người đang bàn luận sôi nổi, rất là náo nhiệt.

Những người này, đang nói tới Diệp Huyền!

Thanh châu hiện tại, có thể nói không ai không biết Diệp Huyền, Kiểm chủ trẻ như vậy, mấy trăm năm qua Thanh châu chưa từng có!

Nữ tử lắc đầu cười cười, nàng quay người chống tay lên lan can, nhìn đại địa bên dưới, gió nhẹ lay động, mái tóc tung bay, yên tĩnh mà thanh nhã.

Diệp Huyền cũng đứng trên đỉnh thuyền, hắn rất thích khung cảnh yên tĩnh như vậy, bởi như thế, có thể giúp hắn ổn định lại tinh thần.

Nhưng đúng lúc này, nơi xa đột nhiên xuất hiện ba chiếc vân thuyền, tốc độ cực nhanh, vọt thẳng tới vân thuyền của bọn hắn.

Người trên vân thuyền lập tức chú ý, dồn dập nhìn ba chiếc vân thuyền kia.

Một lão giả đột nhiên xuất hiện trên boong thuyền, người này, là quản sự của vân thuyền này.

Lão giả vừa nhìn ba chiếc vân thuyền kia, lập tức biến sắc:

- Huyết Lang dong binh đoàn! Mọi người chú ý!

Thanh âm vừa dứt, đám thị vệ trên vân thuyền lập tức xuất hiện, vừa thấy ba chiếc vân thuyền, sắc mặt cả đám liền ngưng lại.

Người trên boong thuyền, cũng lập tức ngây ra.

Lúc này, ba chiếc vân thuyền kia đá áp sát, từ ba hướng vây chặt lấy vân thuyền của bọn Diệp Huyền.

Đối diện, một tên nam tử trung niên bước tới, vừa nhìn đám người Diệp Huyền, nhếch miệng cười một tiếng:

- Lần này, hẳn là thu hoạch không tồi đây.

Diệp Huyền sửng sốt, cướp sao?

Nam tử đối diện đã nhảy lên thuyền bọn hắn.

Cầm một thanh khảm đao đi tới trước mặt Diệp Huyền, chuẩn xác là đi tới trước mặt nữ tử bên cạnh Diệp Huyền, nam tử quỷ một chân với nữ tử:

- Đại tỷ!

Nữ tử mỉm cười:

- Nam giết, nữ lưu!

Diệp Huyền: “…”

Nam giết, nữ lưu!

Hắn thực sự có chút ngơ ngác.

Bởi hắn không nghĩ tới, câu nói này lại do nữ tử bên cạnh hắn nói ra.

Hắn không biết người này, nhưng nhìn bộ dạng hòa ái hữu lễ của đối phương, hơn nữa lời nói đều vô cùng ưu nhã, tuyệt không giống người xấu!

Mà giờ khắc này, hắn không nghĩ tới, nữ tử này lại có thể nói “Nam giết, nữ ưu”!

Thực sự tương phản quá lớn!

Diệp Huyền nhìn nữ tử:

- Vì sao?

Vì sao?

Nữ tử hơi ngẩn ra, quay đầu nhìn Diệp Huyền, cười nói:

- Cái gì vì sao?

Diệp Huyền nói:

- Nhìn ngươi không giống người xấu!

- Người xấu?

Nữ tử ngây người, thoáng cái, nàng cười phá lên, cười rất thoải mái. Một hồi sau, nhìn Diệp Huyền cười:

- Ngươi cảm thấy ta không phải người xấu?

Diệp Huyền gật đầu.

Nữ tử khẽ lắc đầu:

- Thoạt nhìn là người tốt, không nhất định là người tốt, mà thoạt nhìn là người xấu, cũng không nhất định thực sự là người xấu, ngươi hiểu chứ? Nếu như không hiểu, không sao, kiếp sau còn cơ hội.

Diệp Huyền trầm mặc một hồi, sau đó gật đầu:

- Thụ giáo!

Nữ tử nhìn qua Diệp Huyền, cười nói:

- Ngươi cũng rất lãnh tĩnh, hiện còn có thể như vậy, thực sự không bình thường. Có điều, đáng chết thì vẫn phải chết.

Diệp Huyền cười nói:

- Nếu không, bắt ta về làm áp trại phu nhân? A không đúng, là làm lão đại!

Nam tử đối diện nộ tiếu:

- Chỉ bằng một tên mù lòa như ngươi? Muốn làm lão đại của chúng ta? Ngươi…

Thanh âm nam tử hơi ngừng, bởi một thanh kiếm đã chỉ thẳng mi tâm hắn.

Vân thuyền đột nhiên trở nên an tĩnh.

Trước mặt Diệp Huyền, nữ tử hơi híp mắt, trong mắt, lấp lóe hàn quang.

Diệp Huyền thu kiếm, nam tử kia lại giận dữ:

- Ngươi dám…

Diệp Huyền lập tức vung kiếm.

Nam tử kia vừa kịp nói hai chữ, đầu đã trực tiếp bay ra.

Đám người: “…”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.