Chương trước
Chương sau
Diệp Huyền đột nhiên bay lên, sau một khắc, cả người hắn đã rơi sau lưng Thác Bạt Ngạn, Thác Bạt Ngạn đang muốn động thủ, Diệp Huyền đột nhiên ôm lấy vòng eo Thác Bạt Ngạn, nói khẽ:

- Có lỗi...

Thân thể Thác Bạt Ngạn cứng đờ.

Chỉ trong một chớp mắt này, ngựa đã vọt ra ngoài mấy chục trượng. Phía sau hai người, một đám binh sĩ Ninh quốc hai mặt nhìn nhau...

Đoạn cuối nơi xa, Diệp Huyền và Thác Bạt Ngạn cưỡi ngựa chậm rãi đi.

Trên lưng ngựa, Thác Bạt Ngạn mặt không biểu tình, vẻ mặt có chút băng lãnh.

Tay Diệp Huyền vẫn vòng trên bờ eo Thác Bạt Ngạn, Thác Bạt Ngạn cũng không cự tuyệt.

Hai người cứ như vậy được con ngựa chậm rãi chở đi nơi xa, dưới trời chiều, một mảnh an lành.

Không biết qua bao lâu, Diệp Huyền nói khẽ:

- Thật có lỗi!

Thác Bạt Ngạn vẫn không nói chuyện.

Diệp Huyền khẽ điểm mũi chân một cái, người hắn đạp không bay lên, sau đó vững vàng rơi vào trước mặt Thác Bạt Ngạn, hai người ngồi đối diện nhau.

Thác Bạt Ngạn nhìn Diệp Huyền, không nói gì.

Diệp Huyền cười khổ, bởi vì hắn thực sự không muốn lừa gạt nữ nhân. Hắn chỉ dỗ dành muội muội, mà muội muội thật sự dễ dỗ. Thế nhưng, trước mắt chính là nữ hoàng!

Lúc này, Thác Bạt Ngạn đang muốn nhảy xuống ngựa, Diệp Huyền vội vàng kéo tay Thác Bạt Ngạn.

Thác Bạt Ngạn nhìn về phía Diệp Huyền, Diệp Huyền nói khẽ:

- Tạ ơn.

Thác Bạt Ngạn mặt không biểu tình, vẫn không nói lời nào.

Diệp Huyền đang muốn nói chuyện, nhưng vào lúc này, Giới Ngục tháp trong cơ thể hắn kịch liệt run lên, trong nháy mắt, đầu Diệp Huyền như gặp phải trọng kích, cả người hắn ngã thẳng xuống ngựa, trên mặt đất, thân thể Diệp Huyền không ngừng co quắp.

Thác Bạt Ngạn xoay người rời đi, thế nhưng đi được vài bước, nàng đột nhiên dừng lại quay người nhìn về phía Diệp Huyền, giờ khắc này, nàng cau lại lông mày, nàng bước nhanh đến trước mặt Diệp Huyền, lúc này, trong thất khiếu của Diệp Huyền lại có máu tươi chậm rãi chảy ra.

Sắc mặt Thác Bạt Ngạn trầm xuống, nàng ngồi xổm trước mặt Diệp Huyền, dường như nghĩ đến chuyện gì, nàng vội vàng lấy ra một viên Kim Sang đan cho Diệp Huyền ăn vào, thế nhưng, lại không có hiệu quả gì.

Thác Bạt Ngạn lại lấy ra một viên Kim Sang đan, Diệp Huyền đột nhiên lắc đầu, run giọng nói:

- Không, không cần. Cắn, cắn trả... Nghỉ ngơi một chút là được!

Thác Bạt Ngạn nhìn Diệp Huyền đã vặn vẹo ngũ quan, không nói gì.

Cắn trả!

Kỳ thật, Diệp Huyền biết, không đơn thuần là cắn trả, mà sau khi đạo tắc rời khỏi Giới Ngục tháp, Giới Ngục tháp trở nên không ổn định!

Mà Giới Ngục tháp không ổn định, hắn chịu tội nhất!

Nhưng cũng không cách nào, không thả đại thần lầu hai ra ngoài đi dạo một vòng, đại thần lầu hai chắc chắn sẽ không hỗ trợ đánh nhau, càng sẽ không cứu người!

Nhẫn nhịn!

Nhưng đây quả thật là quá thống con mẹ nó khổ!

Không chỉ là thống khổ đến từ thân thể, còn có trên tinh thần, giờ phút này, hắn chỉ cảm thấy đầu muốn nổ tung, loại cảm giác này, vô phương dùng bất cứ ngôn ngữ gì để hình dung!

Chỉ có thể nhẫn nhịn.

Cứ như vậy, không biết qua bao lâu, sắc trời đã tối, một vầng trăng sáng chậm rãi bay lên, ánh trăng chiếu nghiêng xuống, đại địa bị độ lên một tầng lụa thật mỏng.

Dưới bóng đêm, tay phải Diệp Huyền khẽ run rẩy, thời gian dần trôi qua, hắn khôi phục lại ý thức. Cảm giác đầu tiên là mềm nhũn!

Dưới thân thật mềm!

Rất nhanh, Diệp Huyền phát hiện, giờ phút này, hắn đang nằm trong ngực Thác Bạt Ngạn.

Phát giác được Diệp Huyền dị dạng, Thác Bạt Ngạn cúi đầu nhìn về phía Diệp Huyền, Diệp Huyền nhếch miệng cười một tiếng:

- Sống sót, thật tốt a!

Nói xong, hắn dúi đầu vào trong ngực Thác Bạt Ngạn, hết sức mềm, mặc dù có một mùi máu tươi, nhưng bên trong mùi máu tươi lại xen lẫn một mùi thơm cơ thể nhàn nhạt.

Thân thể mềm mại của Thác Bạt Ngạn khẽ run lên, sau một khắc, nàng đẩy Diệp Huyền ra, đứng dậy quay người rời đi.

Diệp Huyền vội vàng đứng lên, hắn bước nhanh đến trước mặt Thác Bạt Ngạn, tiếp theo, hắn lấy ra một người gỗ nhỏ đưa tới trước mặt Thác Bạt Ngạn.

Bộ dáng của người gỗ nhỏ và Thác Bạt Ngạn giống nhau đến chín phần!

Diệp Huyền cười nói:

- Ta khắc!

Thác Bạt Ngạn nhìn thoáng qua người gỗ nhỏ, không nói gì.

Diệp Huyền nhét người gỗ nhỏ vào trong tay Thác Bạt Ngạn, tiếp theo, hắn quay người đi đến phía kỵ binh Ninh quốc ngoài trăm trượng nơi xa!

Thác Bạt Ngạn nhìn người gỗ nhỏ trong tay, không nói gì.

Diệp Huyền đi tới trước một đám kỵ binh Ninh quốc, trên thân đám kỵ binh Ninh quốc này, phần lớn đều mang thương.

Diệp Huyền khẽ thi lễ thật sâu với đám kỵ binh, mặt mũi những kỵ binh Ninh quốc đó tràn đầy nghi hoặc.

Diệp Huyền nói:

- Chư vị ngàn dặm trợ giúp, tại hạ đại biểu hết thảy bách tính cùng với tướng sĩ Khương quốc cảm tạ chư vị, tình này, Diệp Huyền ta, Khương quốc ta nhất định khắc trong tâm khảm.

Nói xong, hắn xuất ra một viên nạp giới:

- Trong nạp giới này, có hai ức kim tệ, xem như Diệp Huyền ta mời mọi người uống rượu.

Nói xong, hắn bấm tay một cái, nạp giới bay đến trước mặt Thác Bạt Ngạn cách đó không xa.

Thác Bạt Ngạn khẽ nhìn qua nạp giới trước mắt này, có chút ngây ngốc.

Hai ức kim tệ!

Đây cũng không phải là số lượng nhỏ!

Mà nơi xa, vô số kỵ binh Ninh quốc đột nhiên hoan hô lên!

- Diệp quốc sĩ trượng nghĩa!

- Diệp quốc sĩ trượng nghĩa!

- ...

Trong nháy mắt, hảo cảm của đám binh sĩ Ninh quốc này đối với Diệp Huyền trực tiếp bay thẳng lên.

Nói thêm nhiều lời cảm tạ, cũng không bằng làm chút thực tế!

Phải biết, nếu hai ức kim tệ này cứ được phân phát như thế, tương đương với đám kỵ binh Ninh quốc này thu được ít nhất một năm quân lương!

Sao bọn hắn có thể không hưng phấn?

Sau khi đưa tặng nạp giới, Diệp Huyền ôm quyền với những binh sĩ Ninh quốc giữa sân:

- Chư vị, sau này còn gặp lại!

Thanh âm vừa dứt, hắn thả người nhảy lên, bay đến trên lưng Hắc Lang cách hắn không xa, rất nhanh, hắn biến mất trong bóng đêm nơi xa.

Dưới bóng đêm, Thác Bạt Ngạn nắm thật chặt người gỗ cùng với nạp giới trong tay...

...

Diệp Huyền trở lại Khai Dương thành, trên mặt đất, khắp nơi đều là thi thể và máu tươi, có kỵ binh Sở quốc, cũng có binh sĩ Khương quốc, nhìn một cái, thấy mà giật mình.

Chiến tranh từ xưa đến nay đều rất tàn khốc!

Cách đó không xa, Mặc Vân Khởi đi đến trước mặt Diệp Huyền, hắn chỉ chỉ một đám thi thể cách đó không xa:

- Đều là Thương Lan học viện, ta kiểm lại một chút, mười một người chết!

Mười một người!

Diệp Huyền đi đến trước mười mấy bộ thi thể kia, nhìn những thi thể trước mắt này, Diệp Huyền thật lâu không lên tiếng.

Một lát sau, Diệp Huyền nói khẽ:

- Mang về học viện hậu táng vào Anh Linh viên, ngày này hằng năm, hết thảy học viên đạo sư tế bái, thân nhân của bọn hắn, cả đời không lo. Việc này, Lão Mặc ngươi đi phụ trách.

Mặc Vân Khởi gật đầu: - Yên tâm, ta sẽ làm tốt.

Diệp Huyền thi lễ thật sâu với mười mấy bộ thi thể :

- Ta lấy các ngươi làm vinh! Thương Lan học viện cũng sẽ lấy các ngươi làm vinh!

Hốc mắt Mặc Vân Khởi lập tức ướt át.

Ai cũng không muốn chết, thế nhưng chiến tranh chính là sẽ chết người con mẹ nó a!

Diệp Huyền khẽ vỗ vai Mặc Vân Khởi, sau đó hắn đi đến cách đó không xa, ở cách đó không xa, một đám ngựa tụ tập, đúng là Hắc Diễm mã, đám ngựa này cũng không hề rời đi, mà là thủ bên cạnh những kỵ binh hắc diễm đã ngã xuống kia. Mà trên mặt đất, khoảng một trăm tên kỵ binh hắc diễm đã chết.

Hơn một trăm bộ trang bị đỉnh cấp!

------------
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.