Chương trước
Chương sau
Đây là một nhóm Tử sĩ Khương quốc tỉ mỉ bồi dưỡng, chuyên môn phụ trách bảo hộ hoàng thất. Mặc dù thực lực không bằng sát thủ Ám giới, nhưng cũng không yếu, lấy nhiều đánh ít, vẫn có thể kiềm chế sát thủ Ám giới một thoáng.

Nhưng vào lúc này, Khương Cửu đột nhiên quay người đi đến bên tường, nàng cúi nhìn phía dưới, cách đó không xa, một tên nam tử cầm trường thương trong tay chạy tới cửa thành.

Đệ nhất võ bảng Thanh Châu, Lý Mộc Lâm!

Lý Mộc Lâm tốc độ cực nhanh, hắn né tránh trái phải, tránh thoát những mũi tên từ trên thành phi thường dễ dàng.

Nhìn thấy mục tiêu của Lý Mộc Lâm là cửa thành, sắc mặt Khương Cửu đại biến, nếu cửa thành bị phá, binh sĩ Khương quốc không có tường thành cậy vào, căn bản khó mà ngăn cản đại quân Sở quốc.

Nhưng vào lúc này, Lý Mộc Lâm phía dưới đột nhiên dừng lại, tay phải hắn lắc một cái, trường thương đâm một nhát về phía trước.

Keng!

Trên mũi thương, là một ngọn phi đao, phi đao kịch liệt xoay tròn, gắt gao chống đỡ trường thương, tia lửa văng khắp nơi!

Tay phải Lý Mộc Lâm xoay tròn vươn ra trước, trường thương trong tay kịch liệt run lên.

Ầm!

Đao bị đánh bay.

Lý Mộc Lâm ngẩng đầu nhìn về phía trên tường thành, trên tường thành, một tên nam tử cũng đang nhìn hắn.

Mặc Vân Khởi!

Mặc Vân Khởi đứng trên tường thành, hắn nhìn xuống Lý Mộc Lâm phía dưới, mặt không biểu tình, trong lòng bàn tay phải của hắn, có một ngọn phi đao, đao chỉ có ba tấc, mũi đao tản ra hàn mang dọa người.

Dưới tường thành, Lý Mộc Lâm thu hồi tầm mắt, tiếp tục đi tới. Có điều, hắn vừa bước ra một bước, một ngọn phi đao đột nhiên từ trên tường thành bay ra, nhanh như điện, sau một khắc, trước mặt Lý Mộc Lâm xuất hiện một đạo hàn mang.

Lý Mộc Lâm phản ứng cực nhanh, một khắc khi phi đao bay ra, trường thương trong tay của hắn đã đâm ra.

Ầm!

Một ngọn phi đao bị đánh bay!

Sau khi một kích đánh bay phi đao, Lý Mộc Lâm đột nhiên nhảy lên, vừa nhảy lên đã thẳng tới trước cửa thành, vô số binh sĩ Sở quốc dồn dập tách ra hai phía, Lý Mộc Lâm tăng tốc, trên người hắn đột nhiên ngưng tụ một cỗ thế!

Thương thế!

Giờ khắc này, hắn tăng thế của bản thân lên tới cực hạn!

Một thương này, nhất định sẽ phá cửa thành!

Nhìn thấy một màn này, trên tường thành, khóe miệng Mặc Vân Khởi nổi lên một vệt dữ tợn, không chần chờ chút nào, hắn thả người nhảy lên từ trên tường thành, cầm trong tay một cây Đại Thiết côn tàn nhẫn nện xuống!

Lý Mộc Lâm cũng không để ý Mặc Vân Khởi, bởi vì hắn cảm thấy tốc độ của hắn càng nhanh, có thể phá thành ngay một khắc khi Mặc Vân Khởi rơi xuống.Nhưng mà, hắn đánh giá thấp tốc độ của Mặc Vân Khởi.

Đang nhảy xuống tường thành, tốc độ của Mặc Vân Khởi đột nhiên tăng lên dữ dội.

Cảm giác được tốc độ của Mặc Vân Khởi tăng lên dữ dội, sắc mặt Lý Mộc Lâm đại biến, một thương trong tay hắn vốn muốn đâm về phía cửa thành trực tiếp cải biến quỹ tích, đâm lên trên.

Ầm!

Một tiếng vang trầm trọng vang lên, Lý Mộc Lâm đã lui ra ngoài mười trượng!

Hắn vừa dừng lại, đột nhiên, một đạo phi đao không chút dấu hiệu nào bắn tới trước mặt hắn!

Quá nhanh!

Đồng tử của Lý Mộc Lâm co rụt lại, nghiêng người lóe lên, phi đao xẹt ngang qua mũi hắn. Sau một khắc, hắn miễn cưỡng xoay người đâm ra một thương, Thương Xuất Như Long, một điểm hàn mang lập lòe!

Một thương này, trực tiếp đâm vào phía trên côn sắt đang đập về phía hắn. Thương côn kịch liệt run lên, Mặc Vân Khởi liên tục lùi lại vài chục trượng!

Mặc Vân Khởi vừa dừng lại, đại địa dưới chân trực tiếp nổ tung, cùng lúc đó, bàn tay phải của hắn đã nứt ra, máu tươi tuôn tràn, chậm rãi chảy xuống theo côn sắt.

Lý Mộc Lâm nhìn thoáng qua Mặc Vân Khởi xa xa, hắn khẽ điểm mũi chân một cái, cả người đột nhiên bắn mạnh ra, sau một khắc, giữa sân vang vọng tiếng xé rách bén nhọn.

Lý Mộc Lâm dừng lại, trường thương trong tay hắn đâm vào không khí! Hắn ngẩng đầu nhìn về phía nơi xa, chẳng biết lúc nào Mặc Vân Khởi đã lui đến trước cửa thành!

Tốc độ thật nhanh!

Trong mắt Lý Mộc Lâm có một tia ngưng trọng, bởi vì tốc độ của Mặc Vân Khởi thực sự quá nhanh, nhanh đến nằm ngoài dự đoán của hắn!

Mặc Vân Khởi không có ra tay, hắn nhìn thoáng qua bốn phía, xung quanh đã chống lên thang mây, vô số binh sĩ giống như điên xông lên trên tường thành, mà có người căn bản không cần thang mây, những người này, đều đạt đến Lăng Không cảnh, bọn hắn có thể mượn nhờ bề mặt tường thành mà bay lên trên!

Trên tường thành, đã vang lên tiếng chém giết!

Hiện tại, nếu cửa thành cũng bị phá, như vậy, Khai Dương thành thật sự xong!

Bởi vì một khi để mười vạn thiết kỵ Sở quốc xông vào trong thành, binh sĩ trong thành căn bản không ngăn nổi đám kỵ binh xung phong này.

Thành không thể phá!

Tay phải Mặc Vân Khởi nắm thật chặt côn sắt, hắn vừa dùng lực, vết thương nứt ra lần nữa, máu tươi chảy càng nhiều.

Mặc Vân Khởi nhìn chằm chằm Lý Mộc Lâm xa xa:

- Xem ra, lão tử cũng phải làm anh hùng một lần.

Lúc này, Lý Mộc Lâm đột nhiên biến mất tại chỗ.Vẻ mặt Mặc Vân Khởi dữ tợn, hắn có thể chạy trốn, thế nhưng lần này, hắn không thể trốn, bởi vì sau lưng chính là cửa thành.

Cả người Vân Khởi đột nhiên bay lên trên không, thân thể của hắn xoay tròn như con thoi, trong chốc lát, vô số đạo côn ảnh thoáng hiện.

Lúc này, Lý Mộc Lâm mang thương mà tới, trường thương trực chỉ Mặc Vân Khởi, một thương ra, có thế lôi đình vạn quân.

Trên không, Mặc Vân Khởi đột nhiên gầm thét:

- Hoành Thiên côn pháp!

Thanh âm vừa dứt, một côn nện xuống, phía sau trường côn, là vô số côn ảnh chồng chất!

Một côn hoành thiên!

Đây là côn pháp Kỷ lão đầu truyền thụ cho hắn!

Thương côn vừa mới chạm nhau.

Ầm!

Một tiếng trọng kích chói tai bỗng nhiên vang vọng!

Cả người Mặc Vân Khởi trực tiếp bay ra, cuối cùng tầng tầng đập lên trên cửa thành cách đó không xa, cửa thành kịch liệt run lên, hắn rơi xuống đất, mặt đất lập tức nổ tung. Mà Lý Mộc Lâm cũng liên tục lùi lại, vừa lui, trọn vẹn hơn ba mươi trượng, trước mặt hắn, là một khe rãnh dài đến chừng ba mươi trượng, đây là lúc lui hắn dùng hai chân mạnh mẽ ma sát ra!

Mặc Vân Khởi chậm rãi đứng lên, hắn lau máu tươi trên khóe miệng, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía Lý Mộc Lâm cách đó không xa, lúc này người sau cũng đang nhìn hắn.

Mặc Vân Khởi nhếch miệng cười một tiếng:

- Con mẹ nó tới a!

Lý Mộc Lâm híp lại hai mắt, đang muốn xuất thủ lần nữa, mà đúng lúc này, một bóng người đột nhiên chạy tới từ phía sau hắn!

Lý Mộc Lâm quay người nhìn lại, đang chạy tới là một tên nam tử, nam tử hai mươi tuổi, thân mặc một bộ tố y bó sát người, tóc dài của hắn quấn trên cổ, ánh mắt băng lãnh như băng, mà trong tay phải của hắn, cầm một thanh khảm đao lớn, thân đao rộng, lưỡi đao cực mỏng, trên sống đao buộc lên năm vòng sắt màu đen, mà chuôi đao, có từng đạo hoa văn, những đường vân này tản ra từng đạo hào quang màu đỏ quấn quanh tay phải của nam tử.

Nam tử cứ dẫn theo đại đao vọt tới phía cửa thành như vậy, nơi hắn đi qua, đại địa mà đại đao đụng vào trực tiếp nổ tung từng khúc, một cỗ thế thao thiên đập vào mặt, những binh lính chung quanh dồn dập thối lui, không dám tới gần!

Thật mạnh!

Nhìn thấy người này, đồng tử của Lý Mộc Lâm hơi co lại, trong mắt tràn ngập ngưng trọng.

Trung Thổ Thần Châu tới!

- -----------

Phóng tác: Hắc Ám Chi Linh

Mời đọc: Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Chơi Game (Dịch)
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.