Một tiếng nổ rung trời vang lên, thoáng qua, vô số phong nhận ầm ầm phá toái, một bóng người liên tục lui lại.
Người này, chính là Lê Tu, mà hắn vừa lui, đã trọn vẹn mấy chục trượng, vừa dừng lại, khóe miệng đã trào máu, cùng lúc đó, cánh tay cũng rạn thành hình mạng nhện!
Xung quanh, yên tĩnh!
An Lan Tú đánh bại Phó Viện trưởng Thương Mộc học viện!
Bọn hắn không biết Lê Tu đạt tới cảnh giới nào, nhưng có thể làm Phó Viện trưởng Thương Mộc học viện, sao có thể kém cỏi? Có thể nói, Lê Tu chí ít đạt tới Thông U cảnh, thậm chí là cao hơn!
Mà hiện tại, lại bại dưới tay An Lan Tú!
Lê Tu gắt gao nhìn An Lan Tú, trong mắt không có lửa giận, chỉ có kiêng kỵ thật sâu.
Người khác không biết sau lưng An Lan Tú là ai, nhưng hắn biết, bởi vậy, nắm đó An Lan Tú từ chối gia nhập Thương Mộc học viện, Thương Mộc học viện cũng không dám lầm bất cứ điều gì quá phận. Phải biết, với một thế lực đạt tới mức như Thương Mộc học viện, đối với một số thiên tài, không phải lôi kéo, thì chính là hủy diệt!
Mà đối với An Lan Tú, Thương Mộc học viện không dám có bất luận suy nghĩ nào không chính đáng!
An Lan Tú không tiếp tục xuất thủ, nhìn lên Thương sơn, lắc đầu:
- Từ giờ trở đi, ta không còn liên quan tới Thương Mộc học viện.
Nói xong, nàng liền quay người rời đi.
Nghe An Lan Tú nói, Lê Tu vội biến sắc:
- An Quốc sĩ, tuyệt đối không được, nếu có đắc tội, chúng ta xin lỗi ngươi, mong…
Nơi xa, An Lan Tú đã biết mất trong tầm mắt đám người.
Tại chỗ, sắc mặt Lê Tu trở nên cực khó coi.
Mà đúng lúc này, trên Cửu Cung trận đài, tám con rối gỗ đột nhiên quy vị, thoáng qua, một hư ảnh xuất hiện trên Cửu Cung trận đài.
Hư ảnh xuất hiện, đám người liền biến sắc!
Bởi hư ảnh này, chính là nhân vật truyền kỳ đã rời Khương quốc từ ba trăm năm trước, Cổ Thiên Trần!
Cổ Thiên Trần vừa xuất hiện, toàn bộ cao tầng Thương Mộc học viện đều bị kinh động, ngoại trừ Viện trưởng đang bế quan, hai vị Phó Viện trưởng cùng với đám Thái thượng trưởng lão còn lại đều dồn dập chạy tới dưới Cửu Cung trận đài, sau đó dồn dập hành lễ.
Cổ Thiên Trần nhìn qua bốn phía, mỉm cười:
- Ta tới hơi muộn… người phá trận đâu? Tuổi còn nhỏ, cơ sở chắc như bàn thạch, không chỉ lĩnh ngộ Chiến ý, lại còn là một Đại Kiếm tu, kiếm võ song tu đạt tới trình độ như vậy, khó được, khó được, khó được!
Nghe vậy, Lê Tu lập tức run lên, mà Thương Lê trực tiếp tái nhợt, mặt cắt không còn giọt máu!
Ba câu khó được!
Xung quanh, lặng thinh như tờ!
Nhận thấy tình thế quỷ dị, Cổ Thiên Trần khẽ nhíu màu, nhìn qua bốn phía:
- Sao?
Lúc này, Lê Tu đứng dậy, thi lễ thật sâu với Cổ Thiên Trần, sau đó kể lại chuyện lúc trước một lần, không dám có bất cứ giấu diếm!
Sau khi nghe xong, xung quanh càng thêm yên tĩnh!
Đám Thái thượng trưởng lão cùng hai vị Phó Viện trưởng khác lạnh lùng nhìn Lê Tu, sắc mặt cực bất thiện.
Nếu không phải hư ảnh Cổ Thiên Trần còn ở đây, sợ là bọn hắn đã bạo phát.
Sau một hồi, Cổ Thiên Trần khẽ lắc đầu:
- Trận này là Mục Viện trưởng sáng tạo, sau này ta cảm thấy hơi yếu, nêu đổi rối gỗ thành Kiếm tu, dưới hai mươi tuổi, có thể phá trận này, coi như có gian lận thì cũng là năng lực của hắn. Mà người phá trận vừa rồi, căn bản không gian lận, dù không có đan điền, lại càng chứng tỏ hắn bất phàm, không, phải nói là đáng sợ. Không có đan điền mà có thể phá trận này, các ngươi không cảm thấy đáng sợ sao?
Nghe vậy, sắc mặt Lê Tu đại biến, lại nghĩ tới thái độ An Lan Tú lúc trước, sắc mặt hắn càng thêm tái nhợt.
An Lan Tú là người thế nào?
Người được một thiên tài kinh khủng như thế ưu ái, há lại là người tầm thường?
Đương nhiên không thể!
Nghĩ tới đây, Lê Tu cười đắng, thi lễ thật sâu với Cổ Thiên Trần:
- Là ánh mắt ta kém cỏi!
Cổ Thiên Trần lắc đầu:
- Duyên phận, không cưỡng cầu được.
Nói xong, hắn nhìn qua bốn phía:
- Ta rời Thanh châu đã được mấy trăm năm, năm đó để lại hư ảnh này, chính là muốn xem ngày sau có ai có thể phá được trận pháp của ta cùng Mục Viện trưởng hay không, không nghĩ tới lại là kết quả như vậy… cũng được, chuyện Thương Mộc học viện hiện tại, ta cũng khó nhúng tay, các ngươi tự giải quyết cho tốt.
Nói xong, hư ảnh mờ dần, biến mất.
Nhìn thấy cảnh này, đám người bên dưới lập tức vội thi lễ:
- Cung tiễn Cổ Viện trưởng!
Rất nhanh, hư ảnh Cổ Thiên Trần triệt để tiêu tán.
Hai vị Phó Viện trưởng cùng một loại Thái Thượng trưởng lão, đạo sư dồn dập nhìn Lê Tu.
Lê Tu cười đắng:
- Từ giờ phút này, ta đi Tư Quá nhai diện bích, đợi Viện trưởng xuất quan, hết thảy mặc cho Viện trưởng xử lý.
Nói xong, hắn nhìn một lão giả tóc trắng cách đó không xa:
- Mạc Tùng huynh, hết thảy mọi việc trong học viện, tạm giao cho ngươi xử lý!
Mạc Tùng, một Phó Viện trưởng khác của Thương Mộc học viện!
Mạc Tùng thấp giọng thở dài:
- Việc lần này, là người xử lý không tốt… thôi, giờ nói gì cũng vô dụng, ngươi đi Tư Quá nhai diện bích đi, đợi Viện trưởng xuất quan lại nói…
- Chậm đã!
Đúng lúc, một lão giả hắc bào đột nhiên đứng dậy.
Người này, cũng là một Phó Viện trưởng khác, Khô Mạc.
Nghe Khô Mạc, đám người xung quanh đều nhìn lại.
Khô Mạc lạnh lùng:
- Chỉ là một tên yêu nghiệt không tồi mà thôi, hắn không gia nhập Thương Mộc học viện ta, đó là tổn thất của hắn, không phải tổn thất của chúng ta, thứ cho ta nói thẳng, người kia còn chưa có tư cách để chúng ta trách phạt một Phó Viện trưởng.
Đám người yên lặng.
Khô Mạc tiếp tục nói:
- Nếu Thương Mộc học viện ta xử phạt Lê Tu, chẳng phải sẽ trở thành trò cười cho thiên hạ? Hơn nữa, dù đối phương không tệ, nhưng còn chưa đủ tư cách để Thương Mộc học viện hy sinh một Phó Viện trưởng. Truyền lệnh xuống, Diệp Huyền là rác rưởi Thương Mộc học viện đào thải! Chúng ta muốn để thế nhân biết, hắn có thiên tài, hắn có yêu nghiệt, thì vẫn là rác rưởi trong mắt Thương Mộc học viện chúng ta!
Đám trưởng lão đưa mắt nhìn nhau, có ít người lưỡng lự, nhưng cũng có người biểu thị đồng ý.
Khô Mạc lại nói:
- Từ thời Cổ Viện trưởng tới nay, chúng ta nào có thấp đầu hơn ai? Trước kia sẽ không, sau này cũng sẽ không!
Nói xong, hắn lướt nhìn qua bốn phía:
- Hôm nay, để học viên Thương Mộc học viện nhớ kỹ, Diệp Huyền gia nhập Thương Lan học viện, năm sau, ta muốn các ngươi đem đầu hắn treo trên đường lên núi, Thương Mộc học viện chúng ta muốn để thế nhân biết, không gia nhập Thương Mộc học viện, là tổn thất không thể hối hận của Diệp Huyền!
Vô số học viên Thương Mộc học viện dồn dập hành lễ, cùng nhau nói:
- Nhất định để đầu Diệp Huyền treo trên đường lên núi!
Nghe vậy, Khô Mạc khẽ gật đầu, mà đám trưởng lão, tính cả Lê Tu cũng gật đầu theo.
Rất nhanh, chuyện Diệp Huyền chọn gia nhập Thương Lan học viện truyền khắp Đế đô.
Thương Lan học viện nhặt rác của Thương Mộc học viện!
Trong lúc nhất thời, cái tên Diệp Huyền truyền khắp Đế đô, đương nhiên, không phải mỹ danh, mà là bị đàm tiếu, không chỉ Diệp Huyền trở thành đối tượng đàm tiếu, mà ngay cả Thương Lan học viện cũng trở thành nhân vật trong câu chuyện!
- Thương Lan học viện thảm tới mức phải nhận học viên bị Thương Mộc học viện từ chối…
Toàn bộ Đế đô đều lưu truyền câu nói này.
Mà thanh danh Thương Mộc học viện, cũng lần nữa đạt tới đỉnh phong!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]