Diệp Huyền cảm thấy trên mặt hơi ngứa, chậm rãi mở mắt, đập vào mắt là một đôi mắt to tròn linh động.
Diệp Linh nắm một lọn tóc, cào cào lên mặt hắn!
Thấy Diệp Huyền tỉnh lại, Diệp Linh liền cười ngọt:
- Ca!
Diệp Huyền quay đầu nhìn bốn phía:
- Mấy giờ rồi?
Diệp Linh cười nói:
- Đã trưa rồi! Hôm nay ca ngủ nướng nha! Có điều không sao, ca có thể ngủ tiếp, muội sẽ coi chừng!
Diệp Huyền véo mũi Diệp Linh, cười nói:
- Đi, chúng ta ra ngoài hít thở không khí.
Nói xong, hắn liền rời giường đi tẩy rửa, sau đó liền mang theo Diệp Linh tới boong thuyền.
Hai huynh muội vừa xuất hiện, ánh mắt tất cả đám người đều dồn dập đi qua!
Không chết?
Đám người không thể hiểu nổi.
Giết người của Túy Tiên lâu, lại vẫn không chết?
Một bên khác, Lục Tiêu Nhiên nhìn chăm chú Diệp Huyền một hồi, nói khẽ:
- Thiếu niên này, không đơn giản a!
Bên cạnh hắn, tiểu mập mạp lại trực tiếp chạy tới trước mặt huynh muội Diệp Huyền, nhìn qua Diệp Huyền, liền quyền một gối:
- Đại ca, thu ta làm đồ đệ đi, bao nhiêu tiền, ngươi cứ mở miệng, cha ta có rất nhiều tiền!
Diệp Huyền: “…”
Diệp Linh ôm miệng nhỏ bật cười.
Lục Tiêu Nhiên đi tới trước mặt huynh muội Diệp Huyền, đá lên mông tiểu mập mạp, cười mắng:
- Ngươi biết muốn trở thành Kiếm tu khó thế nào không?
Tiểu mập mạp bất mãn sờ đầu:
- Khó thì sợ cái gì? Dùng tiền giải quyết là được rồi!
Lục Tiêu Nhiên có chút xấu hổ, ôm quyền với Diệp Huyền:
- Là ta không biết dạy bảo, khiến tiểu hữu chê cười.
Diệp Huyền cười cười, sau đó nhìn về phía tiểu mập mạp:
- Ngươi muốn trở thành Kiếm tu?
Tiểu mập mạp vội gật đầu.
Diệp Huyền cười nói:
- Có thể, nhưng trước tiên phải giảm béo!
Nghe vậy, thần sắc tiểu mập mạp liền trở nên khổ sở.
Giảm béo?
Sợ là còn khó chịu hơn giết hắn a!
Nhìn thấy biểu lộ của tiểu mập mạp, Diệp Huyền cùng Lục Tiêu Nhiên đều bật cười.
Lúc này, Lục Tiêu Nhiên cười nói:
- Diệp Huyền tiểu hữu, lần này ngươi tới Đế đô sao?
Diệp Huyền gật đầu:
- Đúng vậy.
Lục Tiêu Nhiên liếc mắt đánh giác Diệp Huyền, sau lại hỏi:
- Ngươi muốn tới tham gia Thương Mộc học viện?
Diệp Huyền hơi run lên:
- Sao tiền bối biết?
Lục Tiêu Nhiên cười nói:
- Chuyện Thương Mộc học viện chiêu sinh ba năm một lần, náo nhiệt khắp Khương quốc, tiểu hữu còn trẻ như thế, lại đi Đế đô, thêm nữa đúng thời gian Thương Mộc học viện chiêu sinh, bởi vậy, có lẽ hẳn là đi Thương Mộc học viện.
Nói xong, hắn chỉ tiểu mập mạp:
- Đây là khuyển tử Lục Minh, lần này đưa hắn tới Đế đô, cũng là hy vọng xem hắn có thể gia nhập Thương Mộc học viện hay không.
Tiểu mập mạp Lục Minh vỗ ngực:
- Cha yên tâm, ta nhất định có thể gia nhập Thương Mộc học viện, nếu bọn hắn không cho ta gia nhập, ta liền mua Thương Mộc học viện lại.
Huynh muội Diệp Huyền: “…”
Lục Tiêu Nhiên lắc đầu thở dài:
- Trước đó không nên chiều ngươi như thế!
Diệp Huyền gật đầu, Đế đô là nơi phồn hoa nhất Khương quốc, nơi đó ngọa hổ tàng long, tiểu mập mạp này có thể hô phong hoán vũ ở Thiên Sơn thành, nhưng tới Đế đô mà còn tùy hứng như vậy, sợ là sẽ chịu thua thiệt.
Lục Tiêu Nhiên nhìn về nơi xa, nói khẽ:
- Đã sắp tới Lưỡng Giới thành.
- Lưỡng Giới thành?
Diệp Huyền có chút không hiểu.
Lục Tiêu Nhiên giải thúc:
- Diệp tiểu hữu hản chưa biết, Lưỡng Giới thành này ở biến giới Khương quốc cùng Đường quốc, mà sở dĩ Khương quốc cùng Đường quốc luôn có giao chiến, chính là bởi tranh đoạt Lưỡng Giới thành này, Lưỡng Giới thành có địa thế khá cao, hai bên lại có hỏa sơn hiểm yếu, có thể nói, nước nào đạt được Lưỡng Giới thành, sẽ thu được ưu thế xuất kích, mà tới giờ, Lưỡng Giới thành này không phải của Khương quốc thì là của Đường quốc, mặc dù hiện là thành trì của Khương quốc, nhưng Đường quốc cũng cho là của bọn hắn, tóm lại… nơi này rất loạn.
Diệp Huyền trầm giọng:
- Chúng ta sẽ dừng lại ở đó sao?
Lục Tiêu Nhiên gật đầu:
- Vân thuyền cần bổ sung nhiên liệu, cho nên, hẳn là sẽ dừng lại đó nửa ngày.
Diệp Huyền nói:
- Tiền bối sợ sẽ xảy ra chuyện?
Lục Tiêu Nhiên cười cười:
- Xảy ra chuyện thì không, chỉ là sẽ khá ồn ào, bởi hiện tại, tuy là thuộc Khương quốc chưởng quản, nhưng người Đường quốc cũng có thể tùy ý xâm nhâp, thậm chí công nhiên khiêu khích dưới thành, ai, một lời khó nói hết!
Diệp Huyền gật đầu, không nói gì thêm.
Nói chuyện với Lục Tiêu Nhiên một hồi, Diệp Huyền mới cùng Diệp Linh tới đầu thuyền, nhìn thiên sơn vạn thủy bên dưới, Diệp Huyền xiết nắm tay:
- Sẽ có một ngày, ta ngự kiếm nhìn xuống thiên địa này!
Nói xong, hắn liền thầm hỏi:
- Tiền bối, hiện ta có thể ngự kiếm không?
- Có thể!
Nữ tử thần bí nói.
Nghe vậy, Diệp Huyền liền mừng rỡ, mà lúc này nữ tử thần bí lại nói:
- Có thể nằm mơ!
Diệp Huyền: “…”
Một hồi lâu sau, vân thuyền vượt qua thiên sơn, một tòa thành trì xuất hiện. Tòa thành kia nằm giữa hai ngọn núi lớn, cả tòa thành tựa như một cánh cửa, mà đối diện, là một mảnh mình nguyên, cuối bình nguyên, mơ hồ có thể nhìn thấy một tòa thành khác.
Bên kia, là một quốc gia khác: Đường quốc!
Đúng lúc, một thanh âm vang vọng:
- Chư vị, vân thuyền cần bổ sung nhiên liệu, chúng ta dừng lại Lưỡng Giới thành hai canh giờ, sau hai canh giờ, mời chư vị lập tức trở lại thuyền. Hơn nữa, Lưỡng Giới thành có chút hỗn loạn, nếu không cần thiết, mong chư vị không nên đi xa.
Vân thuyền hạ xuống càng thấp, Lưỡng Giới thành càng lúc càng lớn.
Từ trên vân thuyền nhìn xuống, Lưỡng Giới thành xác thực kém hơn Thiên Sơn thành không ít. Nội thành cũ nát, người cũng thưa thớt, thoạt nhìn có chút hoang vu.
Vân thuyền vững vàng dừng trên một con sông lớn, rất nhanh, vô số người rời khởi vân thuyền, huynh muội Diệp Huyền cũng xuống, có điều bọn hắn cũng không ra ngoài, chỉ nghỉ ngơi ở điểm mà Túy Tiên lâu an bài.
Quảng trường mà Túy Tiên lâu dùng để nghỉ rất lớn, ngay sát mặt đường, gần cửa thành.
Mà trong quảng trường, cũng bán đủ loại thức ăn!
Diệp Huyền cùng muội muội đi tới trước một quán mì:
- Ông chủ, cho hai bát mì!
- Có ngay!
Ông chủ lên tiếng, chỉ chốc lát, hai bát mì nóng hổi bưng lên, trong bát còn có một quả trứng cùng chút thịt vụn.
Diệp Huyền đem trứng cùng thịt trong bát mình qua bát Diệp Linh, Diệp Linh trợn mắt liếc Diệp Huyền, sau đó lại đem trứng cùng thịt trả Diệp Huyền:
- Ca, đừng nói với muội là ca không thích ăn trứng, hừ, muội sẽ không mắc bẫy của huynh!
Trước kia hai huynh muội nương tựa lẫn nhau, Diệp Huyền luôn lừa nàng, nói không thích cái này, không thích cái kia, sau đó đều cho nàng, lúc trước nàng tin thật, mãi tới sau, mới phát hiện, đâu phải ca ca không thích ăn, mà là không nỡ ăn!
Diệp Huyền vuốt nhẹ đầu Diệp Linh, sau đó cười nói:
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]