Đó là một con đường vô cùng dài, vô số Tần Tử Thực ở trên đường chờ hắn.
Hắn cầm theo kiếm đi đến, thấy hắn yếu đuối, hắn mềm yếu, hắn giả nhân giả nghĩa, hắn xấu xí...
Bọn họ đứng ở hai bên con đường, từng tiếng phỉ nhổ hắn.
“Ngươi cho rằng ngươi rất ghê gớm sao? Nếu không phải ngươi có tư chất tốt như vậy, ngươi cho rằng Tô Thanh Y sẽ nhìn ngươi nhiều một cái à?”
“Nàng sẽ.” Nàng từng yêu ta vào lúc ta hai bàn tay trắng, lại làm bạn với ta sau khi ta hai bàn tay trắng.
“Ngươi xứng với tình yêu của nàng à? Nàng đáng giá với người tốt hơn!” Lại một người túm lấy hắn, tràn đầy nước mắt: “Buông nàng ra, buông tay đi! Sẽ có người tốt hơn ngươi yêu nàng!”
“Nhưng mà sẽ không có người yêu nàng hơn ta được.”
“Cho dù ta hai bàn tay trắng, sẽ không có ai có thể yêu nàng hơn ta.”
“Huống chi,” Tần Tử Thực ngẩng đầu, sắc mặt thản nhiên, từng bước một xuyên qua những người nhục mạ hắn: “Ta đã rất tốt.”
“Ta không thẹn với thiên địa, ta chưa từng thương tổn bất kỳ kẻ nào, ta sống bằng phẳng, lại có gì không tốt?”
Người trên đường chậm rãi tan đi, Tần Tử Thực cầm kiếm trong tay, đi về phía trước.
“Ta cần gì so công danh lợi lộc cùng người khác? Ta cần gì so dung mạo tư chất. Ta sinh ra làm người, chỉ cần trời đất chứng giám, đã trọn vẹn rồi. Công danh lợi lộc, thanh sắc khuyển mã, đều chỉ là mây khói thoảng qua. Ta ưu tú như thế nào, không ưu tú
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kiem-tien-la-ban-trai-cu-cua-ta/370128/chuong-92.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.