Tô Thanh Y lặng im nhìn Nhiễm Thù, trong đầu đều là cảnh tượng năm đó. Tế đàn thật lớn, tu sĩ mặc pháp bào màu đen. Liếc mắt một cái chậm rãi đi qua, những tu sĩ này gần như toàn bộ cao tầng Tu Chân giới. Minh Giác - Trưởng lão Thiên Kiếm Tông, Bán Sinh Liên - Chưởng môn Nhất Kiếm Môn, Hoa Tưởng Dung - Chưởng môn Hợp Hoan Cung, Tiêu Vân Vân - thiếu Cung chủ Huyễn Âm Cung, ngay cả người của Bồng Lai, Đạo Tông đều tới, mười môn phái lớn, trừ Nho Môn không xuất thế ra, vậy mà đều đến đủ cả. Trầm Trúc một mình chống nhiều người như vậy, vô số người truy đuổi nàng, vô số pháp quyết bay về phía nàng, cả người nàng toàn máu chạy xuống Tinh Vân Môn, thấy Nhiễm Mặc cầm song kiếm ở phía trước chờ nàng. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé. “Tỷ, ngươi chạy mau.” Hắn sốt ruột lên tiếng, vừa mới nói xong, Nhiễm Mặc đã bị pháp quyết đánh bay, phụ thân nàng rơi xuống trước người nàng, nhíu mày nói: “Diễm Nhi, trở về.” “Các ngươi muốn làm gì...” Nàng nhìn phụ mẫu cùng càng ngày càng nhiều người trước mặt, nghĩ đến lời Trầm Trúc nói, gào rống: “Ta là nữ nhi của các ngươi! Các ngươi muốn làm gì?” “Nhiễm Diễm,” Trong mắt mẫu thân nàng đong đầy nước mắt: “Trở về đi, vì Tu Chân giới, ta và phụ thân ngươi cũng là bất đắc dĩ.” “Rốt cuộc các ngươi muốn làm cái gì?” Tô Thanh Y vẫn gào thét, trong tay nàng ngưng ra hỏa cầu, lại chậm chạp không dám đánh về phía phụ mẫu của mình. Nàng vẫn ngóng trông có hiểu lầm gì đó, luôn muốn chờ bọn họ giải thích. Nhưng mà đôi phụ mẫu trước mặt này lại lạnh băng nhìn nàng, khàn khàn nói: “Diễm Nhi, năm đó năm đại môn phái lấy người luyện mạch, bây giờ Tu Chân giới lan tràn oán khí, tà khí tàn sát bừa bãi, cứ tiếp tục như vậy, Tu Chân giới sẽ không còn tồn tại nữa. Ngươi là tu sĩ Thiện đạo Hợp Thể kỳ, lấy huyết hồn của ngươi thêm đệ tử Thiên linh căn của mười phái cùng hiến tế, sẽ bảo vệ cho Tu Chân giới vạn năm an bình!” “Hoang đường!” Tô Thanh Y rống giận: “Bọn họ dẫn tới oán khí mọc lan tràn, lại để cho ta tới hiến tế, đây là đạo lý gì?” “Thiên hạ này,” Nhiễm phụ nhàn nhạt mở miệng: “Làm gì có đạo lý? Diễm Nhi, nếu ngươi ngoan ngoãn chịu trói, chúng ta còn coi ngươi là nữ nhi. Nếu ngươi ép ta động thủ, tình nghĩa cha con, hôm nay e là sụp đổ.” Tô Thanh Y không nói chuyện, nàng đỏ mắt, cả người run rẩy. Nhiễm Mặc từ một bên bò lại, ôm chặt đùi Nhiễm phụ, khàn khàn nói: “Tỷ, chạy mau... Chạy mau đi!” “Tình nghĩa cha con...” Tô Thanh Y cười nhẹ: “Ngươi thật sự coi ta là nữ nhi của ngươi ư?” Nếu thật sự coi nàng là nữ nhi, tại sao ngay lúc này thấy chết mà không cứu? Nếu thật sự coi nàng là nữ nhi, sao nỡ dùng mạng của nàng đi sửa chữa sai lầm của người khác, còn nói đến hợp tình đúng lý như thế? Nàng tu Thiện đạo, làm việc thiện, tuy rằng cả đời phóng đãng không kềm chế được, lại chưa từng có lỗi với bất kỳ kẻ nào. Tại sao những người này làm sai, lại muốn nàng tới đền bù, nàng tới gánh vác? Trong lúc cha con tranh chấp, nhóm tu sĩ cấp cao cuối cùng cũng hoàn thành trận pháp, mấy tu sĩ Độ Kiếp kỳ đột nhiên thả uy áp ra, ép Tô Thanh Y quỳ xuống, nhưng nàng ở dưới uy áp kiên trì đứng thẳng, không chịu cúi đầu. Chưởng môn Nhất Kiếm Môn, Bán Sinh Liên, nâng kiếm chém thẳng đến, một đạo kiếm ý của Độ Kiếp kỳ, hoàn toàn không phải một tu sĩ Hợp Thể kỳ như nàng có khả năng ngăn cản, ngay lập tức bị đánh bay đi, Tô Thanh Y kêu lên một tiếng, nghe được Nhiễm Mặc quát to: “Tỷ!” Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé. Trầm Trúc đã bị người ta đánh ngất nâng xuống, Nhiễm Mặc cũng bị người ta lôi kéo đi đến đám người, mọi người vây quanh đi lên, một sợi dây bay về phía nàng. Nàng không thể động đậy, bị người ta trói tới trên giá, máu từ ngón tay chảy ra, các tu sĩ ở bên người nàng vừa ca vừa nhảy. Rất nhiều người quen thuộc đứng ở một bên nhìn nàng, có vài người ánh mắt thương xót, có vài người trong mắt đều là miệt thị. Nàng loáng thoáng nghe được có người lo lắng hỏi: “Phụ mẫu nàng ấy không định quản à?” “Quản cái gì? Năm đó chính là phụ mẫu nàng ấy đưa nàng ấy đến Tinh Vân Môn. Chuyện này ai cũng biết.” “Nghe nói nàng tu Thiện Đạo...” “Có đồ ngốc mới tu loại Đạo này.” “Ngày sau tà khí sẽ không xuất hiện nữa chứ? Bồng Lai Đảo đã chết bốn đệ tử, chẳng qua Chưởng môn vẫn luôn đè nặng...” “Sẽ không, nàng chết, chúng ta sẽ an bình.” Nàng chết, chúng ta sẽ an bình. Nhưng nàng làm sai cái gì? Nàng thiếu bọn họ sao? Nàng rốt cuộc làm cái gì mà phải lưu lạc đến tận đây? Quanh người truyền đến tiếng đệ tử kêu rên, Tô Thanh Y gian nan mở mắt, thấy trên những gương mặt trẻ tuổi đều là hoảng sợ. Bọn họ giống nàng bị trói ở trên giá chữ thập, máu rơi vào bị khe đá đã được điêu khắc ra, chảy về phía nàng. Nàng ở trung ương tế đàn, nhìn tu sĩ cấp cao bên cạnh tế đàn nhảy múa, nghe bọn họ ngâm xướng, chậm rãi cười thành tiếng. Quanh thân trở nên rõ ràng vô hạn. “Năm đó lão tổ lấy người luyện mạch mới có linh khí hôm nay cho chúng ta, lão tổ thật là công đức vô lượng...” “Những người này đổi vạn năm an bình cho Tu Chân giới, cũng coi như chết có ý nghĩa...” Đây là Thiện đạo mà nàng tu? Đây là người mà nàng bảo vệ? Nếu trên đời này Thiện đạo chính là kết cục thế này, nếu thiên đạo này chú định ác nhân làm xằng làm bậy, nếu thế gian này không còn công bằng, vậy nàng tu Thiện làm cái gì? Làm người tốt làm cái gì? Tiếng ngâm tụng càng lúc càng lớn, máu tươi tụ tập ở dưới chân Tô Thanh Y, ánh sáng màu xanh lục phóng lên cao, tà khí đột nhiên rót vào trong thân thể của nàng! Đất trời rung chuyển, tiếng rồng ngâm rít gào mà ra, Tô Thanh Y ở trong tà khí cười to, tóc đen chuyển thành sợi bạc, mắt đen chuyển thành màu đỏ máu. Người bên cạnh hoảng sợ kêu lên, có người rốt cuộc phát hiện không đúng, run giọng nói: “Không đúng! Đây không phải trận pháp Sơn Hà tế!” “Ai? Ai động trận pháp?!” “Nàng nhập ma... Tà khí đều thành tu vi của nàng.” “Chạy đi, chạy mau!” Người xung quanh bắt đầu hoảng loạn, tà khí từ trên người Tô Thanh Y đột nhiên nổ tung, lực đạo nháy mắt tách tu sĩ quanh người ra, tu sĩ cấp cao thi pháp đứng mũi chịu sào, mấy tu sĩ cấp cao phát hiện không đúng, nháy mắt dùng hết linh khí mình có phá vỡ hư không chạy trốn ra ngoài. Ở đây chỉ còn lại có tu sĩ dưới Đại Thừa kỳ, bởi vì không có năng lực thuấn di, bắt đầu chạy trốn khắp nơi. Tà khí truy đuổi mọi người xung quanh, người sau khi bị nhiễm tà khí lập tức điên cuồng, bắt đầu điên cuồng chém giết người bên cạnh. Tô Thanh Y ở trong lốc xoáy tà khí, tu vi lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được vọt lên, trực tiếp đột phá Đại Thừa! Kim quang phóng lên cao, tu sĩ Nguyên Anh trở lên mở kết giới điên cuồng chạy vội, Tô Thanh Y chậm rãi mở to mắt, nhìn về phía Nhiễm phụ Nhiễm mẫu đang vội chạy. Tà khí quanh người tản ra xung quanh, Tô Thanh Y dùng sức lập tức chặt đứt huyền thiết cột lấy nàng, váy đỏ của nàng bay phần phật, chân trần đi xuống tế đàn, từng bước một đi về phía phụ mẫu của mình. Nhiễm phụ Nhiễm mẫu ra sức chạy trốn, lại trước sau chỉ có thể đảo quanh ở tế đàn, Tô Thanh Y bước qua chém giết đám người, đi đến trước người Nhiễm phụ Nhiễm mẫu. Hai người đã mệt mỏi hết sức, nhìn Tô Thanh Y đi tới, lập tức giống như phát điên đánh về phía nàng, trong tay Tô Thanh Y vê quyết, những pháp thuật đó lập tức không dùng được, Nhiễm phụ Bhiễm mẫu lộ ra vẻ tuyệt vọng, lại nghe nữ nhi trước mặt giống như đã nhập ma run rẩy hỏi: “Vì sao?” Hai người hơi hơi sửng sốt, Tô Thanh Y gào rống mở miệng: “Ta là nữ nhi của các ngươi! Vì sao, vì sao lại đối với ta như vậy?!” Vì sao lại tàn nhẫn đến như vậy? Vì sao làm ra được chuyện như vậy? Làm phụ mẫu, chỉ cần có chút xíu tình cảm đều sẽ bảo vệ nhi nữ, rốt cuộc là người như thế nào, mới có thể làm ra việc bán nữ cầu vinh? Nhiễm phụ Nhiễm mẫu trầm mặc, đã lâu sau, Nhiễm phụ mới nói: “Xin lỗi.” “Từ một khắc tiễn ngươi đi kia,” Giọng ông ta khàn khàn: “Chúng ta đã không coi ngươi như nữ nhi nữa rồi.” “Được... Được...” Tô Thanh Y cười ha ha, quay đầu nhìn về phía mọi người đang vội chạy trốn. “Các ngươi thì sao?! Các ngươi cũng như thế sao?!” Nàng hét to, chất vấn những người đang chạy trốn: “Ở trong lòng các ngươi ta có là một con người không? Ta có là bằng hữu, chất nữ, sư muội, sư tỷ của các ngươi không?!” Không có người trả lời nàng, nhưng mà những người này đều dùng hành động báo cho nàng biết quyết định của bọn họ. Bọn họ liều mạng chạy trốn, hoặc là đánh về phía nàng. Dường như bọn họ cho rằng, chỉ cần nàng chết thì tất cả những thứ này đều sẽ kết thúc. Tô Thanh Y nhìn những pháp quyết bay tới, chưa bao giờ cảm thấy, trên đời này điên cuồng như vậy.
Nàng tựa như lần đầu tiên biết thế giới này, tựa như lần đầu tiên đi vào nơi này. Những người này quen thuộc như thế, lại xa lạ như thế. Hóa ra nàng là quân cờ của thế giới này, cuộc đời của nàng là một ván cờ, nàng cho rằng tất cả đều là ván cờ. Một khi đã như vậy, vậy sao không hủy hết đi! Một khi đã như vậy, sao không giết hết đi! Nàng trong tay ngưng ra kiếm quang, chỉ về phía phu thê Nhiễm gia, lạnh lùng nói: “Nếu ngươi không cho ta là nữ nhi, ta đây tất nhiên cũng sẽ không coi các ngươi là phụ mẫu.” Dứt lời, nàng nâng kiếm lên, chém về phía phu thê Nhiễm gia. Nhiễm Mặc từ bên cạnh xông tới túm lấy tay nàng, trên mặt đều là nước mắt. Hắn run rẩy mang theo khóc nức nở nói: “Tỷ, đừng mà... Đây là phụ mẫu mà...” “Đây là phụ mẫu ngươi,” Tô Thanh Y không nhịn được cười lớn, ở trên người Nhiễm Mặc bày kết giới, ôn hòa nói: “Nhưng mà đây không phải phụ mẫu của ta.” “Tỷ...” Nhiễm Mặc run rẩy, ngay lúc ánh sáng trên mũi kiếm của Tô Thanh Y bùng lên, hắn hét lớn: “Đừng mà!!” Âm thanh bị áp đảo trong tiếng ầm vang của pháp thuật, hoa quang nháy mắt ngầm chiếm hai người đang chuẩn bị phản kháng kia, bọn họ bị quang mang cắn nuốt, ở trong ngọn lửa đốt cháy gần như không còn. Tô Thanh Y lẳng lặng nhìn, sau đó chuyển ánh mắt đến thiếu niên khiếp sợ đang quỳ trong kết giới. “Là bọn họ có lỗi với ta trước.” Tô Thanh Y lạnh lùng mở miệng: “Ngươi có thể hận ta, cũng có thể giết ta, ta chờ ngươi tới báo thù.” Nói xong, nàng đi đến bên cạnh. Khi đó trong đầu nàng trống rỗng, chữ vàng vờn quanh người, gặp người là sát. Nơi này không có ai là sạch sẽ. Phàm là người đứng ở chỗ này, có ai không trào phúng nàng, chờ đợi dùng mạng nàng, đi đổi an bình cho bọn họ? Nàng đã từng muốn bảo vệ những người này, từng cho rằng những người này là tốt đẹp trên thế giới này. Nhưng mà hiện giờ nàng lại cảm thấy, con kiến như vậy tồn tại có ý nghĩa gì đâu? Giết, giết, đều giết sạch đi. Nàng không có đạo, nàng không tu đạo, nàng huỷ hoại Thiện đạo, vậy hủy sạch đi! Người phản bội ta, giết. Người ác với ta, giết. Kẻ bất nhân, giết. Kẻ bất nghĩa, giết. Đêm này là ngày ta nhập ma, nơi nào còn có người có thể sống? Không bằng cầm kiếm làm thành đường, máu lót đường xương thành mộ cho ta. Nàng hạ kết giới, để lại tất cả những người lớn lên cùng nàng, giết sạch một đám bọn họ. Máu phủ kín tế đàn, những người đang từng cho nàng ký ức tốt đẹp đổ tứ tung ngang dọc đầy đất. Nhiễm Mặc ngơ ngác đứng trong kết giới, nhìn cả người nàng toàn máu, sắc mặt như băng. Hoàng hôn chậm rãi dâng lên, nàng quay đầu nhìn về thiếu niên trên mặt đầy nước mắt. “Ta biết...” Nhiễm Mặc run rẩy nói: “Là bọn họ có lỗi với tỷ trước.” “Nhưng mà...” Hắn nâng kiếm lên, run rẩy chỉ vào Tô Thanh Y: “Dù sao bọn họ cũng là phụ mẫu của ta, cữu cữu của ta, thân nhân của ta! Cả đời này, ta đều không thể tha thứ cho ngươi.” “Vậy,” Tô Thanh Y lạnh lùng nở nụ cười: “Không cần tha thứ, tới giết ta thôi.” Dù sao, Nhiễm Diễm đã là quá khứ, nàng đều giết sạch rồi. Người có lỗi với nàng, nàng đều giết sạch rồi. Nếu ngươi tới, nếu ngươi cũng muốn giết ta, vậy, giết thôi. Xem kiếm ai sắc hơn, xem cuộc sống của ai tuyệt vọng hơn, xem ai chấp niệm nhập ma, xem ai đọa đạo thành cuồng. Nàng lớn tiếng bật cười, đạp máu tươi dính nhớp, từng bước một đi xuống Tinh Vân Môn. Tin tức nàng đọa đạo nhập ma đêm qua đã truyền ra ngoài, đệ tử các phái tụ tập mà đến, vô số người đuổi theo, nàng không để ý chút nào, tu vi Đại Thừa kỳ nghiền áp một từng đệ tử nhào lên, nàng không nhớ được gương mặt bọn họ, chỉ nhớ rõ đều là dung nhan thật trẻ. Sinh mệnh của bọn họ vào giờ phút này đột nhiên tắt ngấm, bởi vì một vài người cùng tín ngưỡng không thể hiểu được. Ngu xuẩn đến như nàng, năm đó. Nàng vừa đi vừa giết, vừa cười vừa điên. Một đường giết ra Tinh Vân Môn, sau khi vào đến nơi ở của Ma tu, mới ngừng lại. Lúc này nàng đã là vết thương chồng chất, sức cùng lực kiệt. Nàng tìm một cái cây lớn, tránh ở bên trong hốc cây, tự ôm lấy mình, cuối cùng, gào khóc. Là đau đớn tê tâm liệt phế, là tuyệt vọng che trời lấp đất, là oán hận mãnh liệt mênh mông, qua một trăm năm, cuối cùng lại mênh mông kéo đến. Cuối cùng nàng đã nhớ rồi, mà lại tình nguyện thà rằng mình không nhớ. Nhìn Nhiễm Thù mang theo người vây quanh Linh Đàm, nghe Tô Thanh Liên chỉ trích, Tô Thanh Y cười to: “Năm đó ngươi không ở tế đàn, ta còn tưởng rằng, ngươi cùng bọn họ không phải người một đường.” “Ta tha cho ngươi, bây giờ nghĩ đến, đây mới là cực kỳ sai!” Trong lúc Tô Thanh Y nói chuyện, da trên mặt bong ra từng mảng, thân thể dần dần trở nên thon dài, lộ ra dung mạo diễm lệ của Nhiễm Diễm. Ở đây người không khỏi đều hít ngược một hơi khí lạnh, Nhiễm Thù lại hoàn toàn không cảm thấy giật mình. Tô Thanh Y nhận thấy được bản thân mình thay đổi, quay đầu nhìn về phía Linh Đàm, từ trong ảnh ngược phát hiện dung mạo mình thay đổi, không khỏi nhíu mày. Nhiễm Thù cười cười: “Sư tỷ, Linh Đàm là làm một người về trạng thái tốt nhất của mình, cho dù là tư chất hay là dung mạo. Sau khi tỷ đoạt xá thân thể này, đúng là chẳng ra gì mà.” “Ngươi đã biết ta sẽ dẫn Tử Thực tới đây, cho nên cố ý dẫn người tới nơi này chờ ta, phải không?” Tô Thanh Y cười lạnh: “Đây thật đúng là mánh khóe của ngươi.” “Nếu ngươi thật sự không phải Nhiễm Diễm Ma quân, thì dù mánh khóe của ta có nhiều, thì có sao chứ?” Nhiễm Thù cong môi: “Bây giờ nếu sư tỷ nhớ ra tất cả rồi, vậy cũng biết hai chữ Ma quân, thật sự không phải sư muội oan uổng cho ngươi.” “Phải phải phải,” Tô Thanh Y cười to: “Hai chữ Ma quân, đúng là xứng với ta! Ngươi mang theo nhiều người tới như vậy, còn không phải là muốn giết ta à? Muốn giết, vậy thì giết đi! Hôm nay người đều là ta giết, ta nhận trước, không cần ngươi lại hao tâm tốn sức!” Nói xong, kiếm Vô Đạo của Tô Thanh Y cắm phật trên mặt đất, đứng ở phía trước giống như dựng bia, Tư Tần trong tay thanh quang uyển chuyển, Tinh Bàn dưới chân phát ra từng trận ánh sáng, nàng sắc mặt kiêu căng, lạnh lùng nhìn mọi người vây ở quanh thân, đột nhiên cao giọng: “Hôm nay ta muốn nhìn xem, không có Tĩnh Diễn, các ngươi lấy cái gì để lấy mạng bổn tọa!” Dứt lời, Nhiễm Thù vung tay lên, vô số người giống như con kiến nhào tới. Trong mắt Tô Thanh Y hiện lên ánh sáng lạnh, linh lực đột nhiên rót vào Vô Đạo, một lá chắn thật lớn bay xung quanh Linh Đàm, sau khi bày trận bảo hộ Tần Tử Thực xong, nàng nhảy dựng lên, Tư Tần bùng lên ánh sáng, trực tiếp bổ về phía đám người rậm rạp kia. Từ chỗ cao nhìn lại, chỉ thấy vô số người cuồn cuộn không ngừng đi lên Thánh. “Diệt ma hộ đạo, bảo vệ chính đồ!” Có người hô lớn, Tô Thanh Y cười to thành tiếng: “Chính đồ? Các ngươi mà dám xưng là chính đồ?!” “Lấy người luyện mạch, lấy tà nhập đạo, bây giờ còn không biết hối cải, mưu toan lấy người tế trấn áp tà khí, chính đạo như vậy còn có mặt mũi xưng là chính đạo?” Âm thanh của nàng truyền khắp toàn bộ Thánh sơn, tu sĩ xông lên đều hơi sửng sốt, có vài người mờ mịt hỏi: “Nàng đang nói cái gì?” “Bôi nhọ! Nhất định là bôi nhọ!” Có người rống to: “Đây là Ma quân Nhiễm Diễm! Ngẫm lại xem bao nhiêu huynh đệ chết ở trong tay nàng?” Một tiếng kêu này, lập tức ủng hộ sĩ khí vô số người. Năm đó bao vây tiễu trừ Nhiễm Diễm, các môn các phái đã chết rất nhiều đệ tử, hiện giờ nàng ngóc đầu trở lại, ai lại không muốn chính tay đâm kẻ thù? Ma quân Nhiễm Diễm giết nhiều người như vậy, sao có thể nói thật? Tất cả mọi người có tín niệm của mình, đều vọt lên Thánh sơn. Tô Thanh Y cười to, biết có giải thích nữa, cũng không ai tin. Những điều này, năm đó không phải nàng chưa từng nói. Nhưng mà ai tin nàng? Những năm đó, không phải nàng chưa từng coi là người tốt. Nhưng mà ai để ý? Một khi đã như vậy, thì trường kiếm ở đây. Dù sao cả Tu Chân giới này đều là kẻ thù của nàng, từ trên xuống dưới Tu chân giới này, chỗ nào mà không phải cặn bã?! Có đệ tử phóng lên trên, nhưng mà cũng có đệ tử phát hiện không đúng, lôi kéo sư huynh đệ của mình ngừng lại. Ở đây phần lớn là đệ tử Hợp Hoan Tông, đệ tử các phái khác phần lớn là do trưởng lão phái tới, nghe nói Ma quân Nhiễm Diễm hiện thế, đặc biệt tới trợ giúp. Vốn ôm tâm tình đứng xem đến, hiện giờ lại không nghĩ, thế nhưng thật là Nhiễm Diễm xuất hiện.
Ma quân đã chết hơn trăm năm, lại lần nữa sống lại. Các môn các phái không khỏi bẩm với Chưởng môn, rồi sau đó yên lặng chờ ở tông môn dưới Thánh sơn ra lệnh. Mà các tông các môn sau khi nhận được tin tức không tới nửa ngày, đã toàn lực đi xuống trợ giúp Nhiễm Thù, Trưởng lão Tinh Vân Môn, bắt sống Nhiễm Diễm. Chỉ có Tinh Vân Môn, lần này lại không có một đệ tử nào tham dự vào. Thánh sơn bị người vây kín, Tô Thanh Y một mình chống đỡ vô số đệ tử tiến công. Hiên Hoa cúi đầu vừa nhìn, không khỏi tâm tư hoảng hốt, Ngưng Hoa nhân cơ hội một kiếm đâm tới, Hiên Hoa theo bản năng xoay người một cái, thoáng vụng về tránh thoát kiếm kia. Động tác này làm sắc mặt Ngưng Hoa đại biến. Kiếm của Hiên Hoa là nàng ta dạy, rất nhiều năm trước, lúc ông ta còn thiếu niên, tránh không khỏi kiếm của nàng ta, cũng vụng về tránh ra như vậy. Ngưng Hoa cuống quít lùi lại, đột nhiên gầm lên: “Ngươi là ai?!” Hiên Hoa hơi hơi giương mắt nhìn nàng ta, cũng không trả lời. Vô số hình ảnh ở trong đầu Ngưng Hoa hiện lên, nàng ta nhìn khuôn mặt tĩnh mịch của người trước mắt, nôn nóng hỏi: “Ngươi là ai? Là ai?” Nghe được lời này, Hiên Hoa không khỏi cười khổ. “Ngươi huỷ hoại cả đời ta, bây giờ, lại quay đầu đến hỏi ta là ai?” Nói xong, Hiên Hoa nâng tay lên, ở không trung viết xuống hai chữ to. “Hiên Hoa” “Một năm đó, ngươi nói muốn mang ta trở về làm đệ đệ ngươi. Ngươi tên Ngưng Hoa, ta tên Hiên Hoa.” “Là ngươi...” Ngưng Hoa ngơ ngác nhìn Hiên Hoa, run rẩy nói, nhưng mà một lát sau, nàng ta tựa như cảm thấy đau đầu, bưng lấy đầu mình, gian nan nói: “Không... Không phải... Ngươi không phải...” “Hắn là một con rồng...” “Ngươi không phải,” Nàng ta khàn khàn nói: “Không... Ngươi không phải...” “Hắn là một con rồng... Hắn là của ta...” “Sau đó, bằng hữu hắn bị ngươi đào nguyên đan, rút phượng tủy. Vì chuộc tội, hắn đào nguyên đan, rút long tủy của mình.” Hiên Hoa cười khổ: “Vì phi thăng, ngươi lại tự tay rút long cốt của hắn.” “Tất cả những thứ thuộc về rồng của hắn, cũng mất hết.” Nghe được lời này, Ngưng Hoa ngây người. Nàng ta ngơ ngác ngẩng đầu, nhìn Hiên Hoa trước mặt. Ký ức dũng mãnh tràn vào trong đầu, nàng ta há miệng, lại không thể nói nên nói. “Không phải ngươi phi thăng sao?” Hiên Hoa đi về phía nàng ta, trên mặt là tươi cười ôn hòa: “Ngươi đều phi thăng rồi... Còn trở về làm gì?” “Ta... Ta...” Ngưng Hoa hơi hơi hé miệng, trong đầu rốt cuộc nhớ tới hình ảnh lúc trước. Nàng ta bước lên đăng tiên lộ, nghe tiếng khóc của người nọ. Nàng ta một đường đi về phía trước. Sau đó nàng bước vào trong bóng đêm, ngay sau đó, nàng ta tới Tiên giới... Nàng rốt cuộc được trường sinh, lại trước sau chỉ có một mình. Một trăm năm, hai trăm năm. Vài trăm năm. Nàng ta không biết chính mình muốn cái gì, không biết chính mình cầu cái gì. Năm đó nàng ta cầu trường sinh đại đạo, hiện giờ nàng ta đã có, sau đó thì sao? Nàng ta ở Tiên giới, mỗi ngày say rượu xem hoa, luyện kiếm đọc sách. Nhưng mà lại cảm thấy trong lòng trống trơn. Nàng ta nhớ tới năm ấy hắn hỏi nàng ta, sau khi phi thăng có tịch mịch không? Khi đó, nàng mới hiểu được, cái gì gọi là tịch mịch. Nàng bắt đầu có mong muốn, nàng ta nhớ hắn, nàng ta chờ hắn, nàng ta muốn cho hắn phi thăng, đến làm bạn với hắn. Nhưng nàng ta đợi nhiều năm như vậy, hắn đều chưa từng tới. Nàng ta không nhịn được... Nhớ nhung thành cuồng, chấp niệm thành cuồng, trên đời này lại không có quan trọng hơn hắn. Cái gì trường sinh, cái gì đại đạo, nàng ta đều từ bỏ! Vì thế nàng ta trộm xuống hạ giới tìm hắn, hóa thành một nữ tử tên Tiêu Tố. Nhưng mà nàng ta lại phát hiện, thời gian dài như vậy, nàng ta đã quên quá nhiều thứ. Nàng ta chỉ nhớ rõ người kia, chỉ nhớ rõ vài ký ức ngắn vụn vặt. Nàng ta nhớ rõ hắn là rồng, nhưng nàng tìm nhiều năm như vậy, lại đều không tìm được hắn. Cuối cùng, rốt cuộc nàng ta gặp được một con rồng. Cho dù con rồng này không giống như trong trí nhớ của nàng ta, nhưng nàng ta lại liếc mắt một cái nhận ra, đây là nguyên đan của hắn, đây là long tủy của hắn. Đây là hắn. Nàng ta thương nhớ ngày đêm, nhớ mãi không quên một người nhiều năm. Không trung hạ tuyết lớn, Ngưng Hoa nhìn người đối diện chua xót tươi cười, vô cùng rõ ràng nhớ lại. Năm ấy nàng ta cùng hắn đi đạp tuyết, bông tuyết rơi đầy trên tóc họ. Nàng ta nói với hắn sợ nhất tình thâm không có chỗ, núi xanh chẳng già tuyết trắng đầu. Bóng dáng thanh niên đồ đen cùng người trước mặt lại chồng lên nhau hoàn chỉnh như vậy, nàng ta không nhịn được lảo đảo một bước. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Vì sao... Nàng ta không nhớ rõ. Những gì hắn nói, nàng ta đều không nhớ rõ. “Ta lấy đi... Long cốt của ngươi?” Nàng ta chậm rãi mở miệng, một lát sau, nàng ta lắc đầu, tiếp đó lui về phía sau: “Không, không có khả năng.” “Ngươi là chấp niệm của ta, là đạo của ta.” “Hiên Hoa, sao ta có thể đối với ngươi như thế?!” Nói xong, nàng đột nhiên phản ứng lại: “Không, cái này đều không quan trọng! Vậy nguyên đan là của ngươi, long tủy kia là của ngươi, trả cho ngươi, ta muốn hắn trả cho ngươi!” “Ngưng Hoa!” Hiên Hoa rống giận, nâng kiếm chỉ về phía nàng ta: “Nếu muốn trả, vậy ngươi, trả lại long cốt cho ta trước đi.” “Long cốt?” Ngưng Hoa ngơ ngác nhìn ông ta, một lát sau, nàng ta lắc đầu nói: “Không... Ta muốn ngươi phi thăng. Ta muốn hắn trả nguyên đan cho ngươi.” Nói xong, nàng ta chém một kiếm về kết giới của Tần Tử Thực! Đồng tử của Hiên Hoa đột nhiên co lại, nhất kiếm chắn về phía ánh sáng kia, nhưng mà kiếm thế kia không hoàn toàn bị ngăn lại, lực đạo còn lại đụng vào phía trên kết giới, Tô Thanh Y dùng linh lực chống kết giới phun ra một búng máu, bị Nhiễm Thù nhất kiếm đánh vào lưng, đẩy mạnh vào trong đám người! Tô Thanh Y quỳ một gối trên mặt đất, dùng mu bàn tay lau máu ở khóe miệng, nhìn người bên cạnh nhào tới, cười lạnh. Cùng lúc đó, cách không xa Thánh sơn một trận đất rung núi chuyển, tiếng chuông vang lên toàn bộ Tu Chân giới. Chim muông ở nơi xa sợ hãi bay lên, mọi người theo bản năng nhìn về phía đất rung núi chuyển kia. Theo địa chấn bắt đầu, tiếng tụng thư từ phương hướng kia truyền đến, theo tiếng chuông vang truyền khắp Tu Chân giới. Một vài tu sĩ có tuổi của Tu Chân giới đều không khỏi biến sắc. “Nho Môn xuất thế.” Tông chủ Đạo Tông cùng được truyền thừa vạn năm như Nho Môn đều nhìn ra phương xa, hờ hững lên tiếng. Lần trước khi Nho Môn xuất thế là 5000 năm trước, Tu chân giới gặp đại kiếp nạn Thiên Đạo. Lúc này Nho Môn xuất thế, Tu Chân giới, lại có đại kiếp nạn như thế nào? Trong lúc Tu Chân giới đều đang khiếp sợ, trước sơn môn Nho Môn, đệ tử thống nhất mặc bạch sam, trên tay áo mỏng viết chữ nho đen, trong tay cầm một cây quạt nhỏ, trên đầu búi nửa tóc, từ một vị thanh niên tuấn mỹ thân khoác áo choàng màu đen, đỉnh đầu đeo kim quan, trên vai đậu một con tiểu phượng hoàng dẫn đầu, bước vào một cái Truyền Tống Trận đang chuyển động. Đây là một thế hệ Nho Môn mới, Chưởng môn kế nhiệm ra mệnh lệnh đầu tiên. Lên Thánh sơn, cứu con trai của Thiên Đạo, cứu thế nước lửa giới này, bảo vệ Thiên Đạo vĩnh hằng!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]