🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Lời vừa nói ra, ngay cả Tô Thanh Y đều cảm thấy có chút kinh ngạc. Mà Tiêu Tố càng không chút do dự lộ ra vẻ kinh ngạc, dường như không ngờ tới Tô Thanh Y lại nói những lời này với nàng ta. Một lát sau, Tiêu Tố điều chỉnh lại vẻ mặt, mỉm cười nói: “Tô đạo hữu yên tâm, nếu tại hạ có tin tức của Tĩnh Diễn đạo quân, tất nhiên sẽ lập tức báo cho Tô đạo hữu.”
Nghe được lời này, Tô Thanh Y thở dài, biết một chuyến này lại tay không rồi. Nàng chắp tay nói: “Là Thanh Y mạo muội làm phiền, Thanh Y ở đây xin cảm tạ trước, ngày sau có việc gì cần, Tiêu đạo hữu xin cứ mở miệng.”
“Tô đạo hữu khách khí rồi.” Tiêu Tố hơi hơi mỉm cười, giơ tay nói: “Ta tiễn Tô đạo hữu.”
Tô Thanh Y gật gật đầu, xoay người rời đi. Ngay vào lúc nàng nhấc chân lên, dường như nàng nghe được tiếng động gì đó, nhưng mà âm thanh này chỉ thoảng qua, giống như là ảo giác. Nàng nhíu nhíu mày, có chút do dự nói: “Tiêu đạo hữu có nghe được gì không?”
“Cái gì?” Tiêu Tố cực kỳ kinh ngạc, Tô Thanh Y thở dài: “Có lẽ ta quá mệt mỏi rồi.”
Nói xong, nàng nhanh chóng rời khỏi viện của Tiêu Tố. Chờ sau khi nàng đi xa, Tiêu Tố xoay người trở lại mật thất, thấy Tần Tử Thực quỳ rạp trên mặt đất, hai bàn tay đầy máu. nàng ta vỗ về sáo trúc nói: “Tĩnh Diễn, sao ngươi lại không nghe lời như vậy chứ?”
Nàng ta đi đến trước mặt Tần Tử Thực, ngồi xổm xuống, cầm bàn tay Tần Tử Thực lên, nhìn đầy vết máu phía trên, nàng ta ôn hòa nói: “Nàng ở ngay trước mặt ngươi, nhưng lại không nghe được cái gì. Cho dù ngươi có cào đến máu tươi đầm đìa, nàng cũng tưởng là ảo giác.”
Ánh sáng rơi xuống bàn tay Tần Tử Thực, miệng vết thương của Tần Tử Thực chậm rãi phục hồi như cũ, sắc mặt hắn không đổi, ngay cả mí mắt cũng lười nâng.
Tiêu Tố nâng hắn dậy, ngồi trở lại chính giữa trận pháp, nàng ta quỳ một gối ngồi xổm, xoay vòng sáo trúc trong tay: “Tuyệt vọng à?”
“Ngươi muốn thế nào?”
Tần Tử Thực lạnh giọng mở miệng, Tiêu Tố thở dài, làm như có chút khổ sở: “Tĩnh Diễn à, trước kia ngươi chưa từng nói với ta như vậy.”
“Ta không quen ngươi.”
“Ừm, ngươi không quen ta,” Tiêu Tố cười cười, xoa tóc của hắn, Tần Tử Thực khẽ nghiêng đầu tránh đi, Tiêu Tố dừng lại động tác, không để bụng nói: “Không có việc gì, ta quen ngươi, vậy là đủ rồi.”
“Rốt cuộc ngươi muốn làm cái gì?” Tần Tử Thực nhíu mày, hoàn toàn là dáng vẻ không hiểu nổi, Tiêu Tố cười ra tiếng: “Tĩnh Diễn, ngươi đáng yêu hơn đời trước của mình nhiều. Ngươi đừng sợ, ta sẽ không làm chuyện có hại cho ngươi.”
“Nhanh thôi,” Tiêu Tố nhìn về phía ngoài phòng, chuyển sáo trúc, trong mắt mang theo lạnh lùng: “Bổn tọa sẽ mang ngươi phi thăng. Từ đây ta và ngươi thọ cùng trời đất, làm bạn vĩnh viễn.”
“Như vậy,” Tiêu Tố trầm mặt, thở dài nói: “Bổn tọa cũng không còn tịch mịch nữa.”
“Ngươi quen ta ở kiếp trước à?” Tần Tử Thực từ lời nói của nàng ta nghe ra chút tin tức tới, trong lòng lại đang suy tính, nàng ta quen là ai đời trước? Đời trước của khối thân thể Tĩnh Diễn này, hay là Tần Tử Thực thế kỷ 21?
Nàng ta nói nàng ta tu đạo hai ngàn ba trăm năm, là tu sĩ chân nhân rồi… Chẳng lẽ chính khối thân thể này của mình, đúng là có gút mắc với nàng ta đời trước?
“Đúng vậy,” Nữ tử nhìn hắn, đáy mắt mang theo chút chua xót, hơi thở dài nói: “Đời trước, chúng ta còn là đạo lữ đó.”
“Sau đó thì sao? Ta đã chết?”
Tiêu Tố không nói gì, qua lúc lâu, nàng ta đứng dậy, hờ hững nói: “Qua rồi, đều đã qua rồi. Nếu ngươi đã quên, không nhớ nổi, cũng là tốt.”
Nói xong, nàng ta lập tức đi ra khỏi mật thất. Chờ sau khi nàng ta ra ngoài, Tần Tử Thực thở dài, cảm nhận Nguyên Anh trong bụng đang tham lam mà nỗ lực hút linh khí bên ngoài.
Lúc trước khi bị nàng ta bắt vào trong bình ngọc, hắn đã trộm để lại pháp khí ở Nguyên Anh, giờ phút này cuối cùng cũng chậm rãi có tác dụng. Hy vọng trước khi hắn khôi phục linh lực, nàng ta đừng phát hiện gì cả.
Sau khi Tô Thanh Y từ trong phòng Tiêu Tố đi ra thì trở về viện của Vân Hư Tử. Vân Hư Tử lại đuổi theo vịt ngỗng chạy đầy đất của ông ấy, Tô Thanh Y không khỏi có chút đau đầu. Sau khi vào phòng nằm bò ra ngủ đến tối tăm trời đất nàng lại lần nữa bò dậy, lại bắt đầu đi ra ngoài hỏi thăm tin tức khắp nơi.
Cho tới đêm, nàng có chút mỏi mệt trở về, lúc đi ngang qua tiểu viện vừa hay nhìn thấy Trầm Trúc đang uống rượu một mình. Tô Thanh Y dừng chân, suy nghĩ lúc lâu, cuối cùng vẫn đi qua.
Nên người Trầm Trúc không có ai, trượng trúc xanh đặt ở bên cạnh bàn, chính hắn mang theo rượu cùng chén rượu, dường như đều nhìn thấy hết tất cả, nhìn hoa đào vừa mới nở phía xa xa.
Tô Thanh Y đi đến bên người hắn, hắn lập tức phát hiện ra nàng, nhưng cũng không có động tác gì, giống như đã sớm biết nàng sẽ đến. Hắn hờ hững nói: “Tô đạo hữu, tới rồi à, ngồi đi.”
“Đêm đông lạnh lẽo,” Tô Thanh Y có chút khó chịu, khàn giọng nói: “Trầm Trúc tiền bối uống rượu nên chờ ấm áp rồi lại uống.”
Trầm Trúc hơi sửng sốt, một lát sau, hắn cười nhẹ ra tiếng: “Tô đạo hữu nói chuyện này có chút giống sư muội của ta.”
Tô Thanh Y không nói tiếp, nàng lẳng lặng ngồi nghe. Thật ra nàng có một loại xúc động khi đối mặt với người này muốn nói hết ra tất cả mọi người, nhưng mà có bài học của Nhiễm Mặc, nàng không dám tùy tiện lên tiếng.
Người trong quá khứ đã không còn là dáng vẻ ngày xưa nữa, ai cũng không biết đối phương đúng sai thật giả. Nếu nàng cứ dâng lên một trái tim chân thành lại bị người ta ném xuống đất dẫm đạp giày xéo thì sao?
“Ta có sư muội chắc ngươi cũng nghe nói qua,” Trầm Trúc nấc cụt một cái, ngẩng đầu lên, nhìn về phía ánh trăng xa xôi, trong giọng nói tràn đầy ôn hòa: “Nàng ấy tên Nhiễm Diễm, là một sư muội thông minh nhất, ưu tú nhất của ta.”
“Không phải Nhiễm Diễm ma quân đọa Đạo nhập Ma à? Sao Trầm Trúc tiền bối còn nhớ rõ như vậy?”
Trầm Trúc không nói gì, lúc lâu sau, hắn ngẩng đầu, lẳng lặng nhìn nàng: “Ngươi cảm thấy nàng đọa Đạo nhập Ma à?”
Tô Thanh Y ngẩn người, đôi mắt hắn không hề có tiêu cự, trong suốt lại giống như cái gì cũng hiểu rõ hết. Tô Thanh Y không nói gì, hắn lại cười: “Ngươi không dám trả lời, bởi vì ngươi cảm thấy không phải, đúng không?”
“Ta cũng cảm thấy không phải,” Trầm Trúc quay đầu, uống một hơi cạn sạch rượu, nghiêm túc nói: “Ta nhìn nàng lớn lên, nàng có tính tình thế nào ta lại không biết sao? Đọa Đạo nhập Ma? Sợ rằng nhập Ma, đều là những người khác đó…Ha ha ha…” Hắn cười ha ha, nhắm mắt lại, dùng đũa gõ chén rượu, hát một khúc: “Xem hôm nay kìa, cũng không có mắt; xem người này kìa, thiện mà không mất. Ngươi hỏi ta quân tử ở đâu? Ở chỗ xương trắng chỗ thây khô.”
Hát xong, hắn cầm bầu rượu đi về trước, Tô Thanh Y đột nhiên gọi hắn lại: “Trầm Trúc tiền bối.”
Trầm Trúc dừng bước chân, Tô Thanh Y khàn giọng, chậm rãi nói: “Chuyện Nhiễm Diễm đạo quân, ngài nói thêm với ta một chút đi.”
“Biết nhiều chuyện như vậy để làm gì?”
“Muốn biết,” Tô Thanh Y chớp chớp mắt: “Thì biết thôi.”
Trầm Trúc lặng im một lát, cuối cùng vẫn xoay người lại, ngồi ở trên ghế.
“Năm ấy ta mới gặp nàng ấy, nàng ấy vẫn là một đứa bé con. Lúc ấy được sư phụ tay nắm tay mang về Tinh Vân Môn…”
Giọng nói của hắn phiêu đãng, Tô Thanh Y lẳng lặng ngồi nghe, trong không khí tràn ngập hương rượu. Nàng nghe Trầm Trúc nói, cảm thấy giống như bản thân mình đều say rồi.
Hắn bắt đầu nói từ khi nàng còn nhỏ, nàng chăm chỉ, nàng nỗ lực, nàng đáng yêu, nàng cố chấp.
“Nàng như muội muội ruột thịt của ta,” Trầm Trúc nghiêm túc mở miệng: “Năm ấy ta đột phá Xuất Khiếu kỳ để lại vết thương cũ, nàng lập tức một mình xông vào Huyền Cơ môn cướp linh chi của bọn về cho ta. Lúc ấy ta nhìn nàng vết thương chồng chất, đầy người là máu, khi đó ta đã nghĩ đời này kiếp này, làm huynh trưởng, ta nhất định không phụ nàng.”
“Vậy Nhiễm Thù đạo quân thì sao?” Tô Thanh Y lập tức mở miệng: “Trầm Trúc tiền bối cũng nghĩ về Nhiễm Thù đạo quân như vậy à?”
“Nàng cũng là đứa nhỏ tốt,” Trầm Trúc cười cười: “Nhiễm Thù nhát gan, tư chất cũng kém hơn so Nhiễm Diễm. Nhiễm Diễm có, nàng đều không có, ta thân là sư huynh, tất nhiên là phải quan tâm nhiều hơn chút.”

“Nếu không cho Nhiễm Thù nhiều một chút,” Trầm Trúc than nhẹ: “Trong lòng Nhiễm Thù ắt sẽ rất khổ sở.”
“Thứ tốt cho Nhiễm Diễm, đó là dệt hoa trên gấm,” Lời Trầm Trúc nói dừng ở trong lòng Tô Thanh Y, nàng cảm thấy vô cùng chua xót, lại nghe hắn nói tiếp: “Nhưng đối với Nhiễm Thù mà nói, đó chính là đưa than ngày tuyết. Cùng một chuyện một vật, Nhiễm Diễm chỉ vui vẻ một thời gian, Nhiễm Thù lại có thể vui vẻ cả đời.”
“Phải không?” Tô Thanh Y cười khẽ mở miệng: “Vậy nếu có một ngày, Nhiễm Thù giết Nhiễm Diễm thì sao?”
Trầm Trúc nhíu mày, sắc mặt lại trắng thêm vài phần, giọng nói run nhè nhẹ: “Sẽ không có một ngày đó…”
“Nếu có thì sao?” Tô Thanh Y hét to: “Nếu Nhiễm Thù giết Nhiễm Diễm, ngươi sẽ báo thù vì Nhiễm Diễm sao?!”
Trầm Trúc không nói lời nào, hắn mím chặt môi, thân mình run nhè nhẹ.
Tô Thanh Y ngẩng đầu lên, trào phúng cười ra tiếng.
Nàng thật khờ, sao có thể hỏi ra những lời này đây? Rõ ràng còn có thể lừa chính mình, rõ ràng còn có thể làm như chưa từng xảy ra chuyện gì, rõ ràng có thể tự dỗ mình nói sư huynh thật tốt.
Nhưng mà lại luôn không chịu nổi, phải tự tay vạch trần sự dối trá.
Nàng nhắm mắt lại, đè nén cảm xúc của mình, nhỏ giọng nói: “Trầm Trúc tiền bối, Thanh Y nhớ tới chuyện cũ, có chút thất lễ, mong rằng thứ lỗi.”
Trầm Trúc ngơ ngác ngẩng đầu, nhìn Tô Thanh Y, hơi hơi hé miệng, qua lúc lâu lại không thể nói ra lời gì.
Cuối cùng, hắn phất phất tay, suy sụp nói: “Ngươi đi đi.”
Tô Thanh Y đứng dậy, khi đến trước cửa, Trầm Trúc đột nhiên nói: “Đừng trở lại.”
Tô Thanh Y dừng ước chân, nghe hắn nói tiếp: “Nếu đi rồi, cũng đừng trở lại nữa.”
Tô Thanh Y đột nhiên quay đầu lại, lại thấy bên cạnh bàn sớm đã không còn bóng người.
Gió đông thổi lá xào xạc lạnh run, Tô Thanh Y đờ đẫn lúc lâu, không nhịn được nghĩ, rốt cuộc Trầm Trúc có biết nàng là Nhiễm Diễm không?
Bởi vì biến cố đêm hôm đó, thời gian sau đó, Trầm Trúc gần như đều trốn tránh Tô Thanh Y.
Tô Thanh Y chán đến chết ở trong sân, nghe Vân Hư Tử kể những chuyện cũ năm xưa của Thiên Kiếm Tông.
“Sư phụ ta, Thanh Hư ấy…”
“Không muốn nghe, đổi đi.”
“Đạo lữ của sư phụ ta, Lưu Huy ấy…”
“Không muốn nghe, đổi tiếp đi.”
“Nhãi ranh!” Vân Hư Tử chống eo, nổi giận đùng đùng nói: “Vậy ngươi muốn nghe ai?!”
Tô Thanh Y xoay tròn tròng mắt, chậm rãi nghĩ ra tên một người: “Hiên Hoa lão tổ?”
“Hiên Hoa lão tổ à,” Vân Hư Tử thở dài ra tiếng, có chút thương hại nói: “Ngươi hỏi những người khác thì có lẽ còn không biết, chứ hỏi ta là đúng rồi đó.”
“Hiên Hoa lão tổ là một kẻ si tình đó!”
“Kẻ si tình?” Tô Thanh Y chớp chớp mắt: “Hoàn toàn không nhìn ra nha?”
“Kẻ si tình có thể nhìn ra được à?”
Vân Hư Tử liếc nàng một cái, thở dài nói: “Ngươi biết lão tổ sáng tạo ra Thiên Kiếm Tông là vị nào không?”
“Hiên Hoa lão tổ?”
“Cũng không phải,” Vân Hư Tử lắc lắc đầu, nghiêm túc nói: “Là Ngưng Hoa lão tổ. Cũng chính là vị đã phi thăng vào 1.300 năm trước kia.”
“Hiên Hoa lão tổ là nghĩa đệ của Ngưng Hoa lão tổ, nghe đồn năm đó lúc ông ta lần đầu tiên gặp được Ngưng Hoa lão tổ, chẳng qua mới chỉ năm tuổi. Ngưng Hoa lão tổ đã là tu sĩ Trúc Cơ kỳ, lúc ấy Hiên Hoa lão tổ còn xin cơm trong đám ăn mày, Ngưng Hoa lão tổ nhìn thấy ông ta có linh căn mới ôm ông ta từ trong đám ăn mày ra.”
Vân Hư Tử kể lại sinh động như thật, mà Hiên Hoa ở Thiên Kiếm Tông lại sa vào một giấc mộng hiếm có.
Một lần mộng là 700 năm.
Giống như là về tới 700 năm trước, khi đó ông ta vẫn còn là một thằng bé ăn mày, nữ tử áo xanh mặt ngọc trước mặt ôm ông ta từ trong đám ăn mày ra.
Ông ta nhìn tiên tử mỹ lệ, nhút nhát sợ sệt nói: “Bẩn.”
“Không có việc gì.” Tiên nhân cười cười, ôn hòa nói: “Ta không chê ngươi bẩn.”
Nói xong, tiên nhân ôm ông ta rời khỏi chỗ đó, vừa đi vừa hỏi: “Về sau ngươi làm đệ đệ ta, được không?”
“Có bánh bao ăn không?”
“Có chứ.” Nữ tử gật đầu nói: “Còn có thịt, có cá, có vịt… Ngươi chỉ cần nhớ rõ sau khi lớn lên bảo vệ ta là được.”
“Được nha, được nha,” Ông ta nghiêm túc gật đầu: “Ngươi dẫn ta đi thôi. Sau này ta lớn, nhất định sẽ bảo vệ ngươi thật tốt.”
Nghe được lời này, nữ tử cười to ra tiếng.
“Vậy được, ngươi nhớ kỹ nhé ta tên Ngưng Hoa. Từ nay về sau gọi ngươi là Hiên Hoa đi.”
Hiên Hoa.
Từ đó về sau, cuối cùng ông ta cũng có tên.
Nàng dạy ông ta biết tắm rửa, dẫn ông at đi ăn các món ngon trong thiên hạ, xem các loại kỳ trân dị bảo.
Nàng để ông ta sống như một tiểu thiếu gia vô cùng tôn quý, sau đó nói cho ông ta: “Ngươi quý hơn những tiểu thiếu gia ở dân gian kia nhiều. Bởi vì ngươi là Hiên Hoa của ta.”
Nàng là Song linh căn, ngộ tính cực tốt. Khi đó ông ta nghe người khác nói, với tư chất như nàng thì chẳng mấy sẽ phi thăng.
Ông ta hỏi nàng, phi thăng là gì?
Nàng nói, đó là rời khỏi nơi này, đi đến một địa phương vĩnh viễn sẽ không chết đi.

“Tỷ tỷ sẽ phi thăng à?”
“Có chứ,” Ngưng Hoa gật đầu, nghiêm túc nói: “Con người ta sợ nhất hai việc, chuyện thứ nhất là chết, chuyện hai là già, sợ vô cùng. Ngày sau ta sẽ phi thăng.”
“Vậy ta thì sao?” Hiên Hoa ngửa đầu nghiêm túc nhìn nàng, sắc mặt Ngưng Hoa cứng đờ.
Hiên Hoa tư chất không tốt, chuyện hắn phi thăng là một chuyện gần như không thể xảy ra. Hắn từ sắc mặt nàng nhìn thấy kết quả, nghiêm túc nói: “Vậy nếu Hiên Hoa không thể phi thăng, tỷ tỷ có thể chờ ta sau khi rồi hãy đi không?”
“Đúng thế nếu sau khi ngươi chết, tỷ tỷ lại không đi được thì sao?” Ngưng Hoa cau mày, Hiên Hoa lộ ra vẻ buồn rầu, suy nghĩ lúc lâu mới dùng vẻ mặt đưa đám nói: “Vậy… Vậy tỷ tỷ cứ đi thôi.”
Ngưng Hoa cười to thành tiếng, Hiên Hoa gần như sắp khóc, ông ta ngẩng mặt lên nói: “Nhưng tỷ tỷ một người phi thăng, cho dù trường sinh bất lão cũng không tịch mịch à?”
“Tịch mịch?” Ngưng Hoa giơ tay vuốt tóc, có chút mờ mịt: “Ta không biết nữa.”
Đây là một lần duy nhất bọn họ nói về vấn đề này. Sau đó ông ta chậm rãi lớn lên thì biết mình không còn thể giống như lúc còn niên thiếu, dùng sự ngây thơ mà uất ức như vậy đi chất vấn nàng.
Người của tu chân giới đều muốn phi thăng, nàng cũng giống vậy. Ông ta không ngăn được nàng, cũng không muốn cản nàng.
Ông ta chỉ cảm thấy, nàng sống càng tốt là chuyện tốt đến không thể tốt hơn.
Giọng nói của nữ tử trong mộng quanh quẩn bên tai, Hiên Hoa chậm rãi mở mắt ra.
Đại điện Thiên Kiếm Tông trống trải mà an tĩnh, ánh trăng sáng tỏ chiếu vào trên mặt đất, chiếu lên dung nhan anh tuấn của ông ta.
Hai ngàn ba trăm năm, dường như không có bất kỳ thứ gì thay đổi.
Mà bức họa phía trước ông ta, nữ tử vẫn duy trì một tư thế, mỉm cười mà đứng, giống như có thể từ bức họa nhìn về phía phương xa.
“Hai ngàn ba trăm năm…” Hiên Hoa thở dài ra tiếng, có chút tuyệt vọng: “Cuối cùng ta vẫn mất đi nàng.”
“Nhưng mà Ngưng Hoa,” Ông ta nâng tay lên, khàn khàn nói: “Ta đã hiểu được cái gì gọi là tịch mịch, còn ngươi thì sao?”
Không có người trả lời.
Ánh trăng lạnh lạnh như nước mùa thu, chiều lên mặt đất như có gợn sóng.
Mà trong Huyễn Âm Cung, Tô Thanh Y chống cằm, nghe Vân Hư Tử kể chuyện xưa, thật ra nàng hơi có chút kinh ngạc: “Cho nên, cuối cùng Ngưng Hoa lão tổ vẫn phi thăng à?”
“Phi thăng chứ.” Vân Hư Tử nghiêm túc gật đầu, dựng ngón cái lên: “Là người phi thăng sớm nhất của Thiên Kiếm Tông chúng ta đấy.”
“Vậy Hiên Hoa lão tổ làm sao bây giờ?”
“Thì độc thân thôi,” Vân Hư Tử bĩu môi: “Lão đạo đều độc thân một ngàn năm, đạo lữ còn chưa từng có, có sao đâu.”
“Sư tổ không giống ngươi.” Tô Thanh Y lắc đầu: “Nếu ngươi không gặp được người kia, như vậy có hoặc hông có đều giống nhau. Nếu ngươi đã từng gặp được người kia, rồi lại mất đi, vậy mới không thể nào chịu nổi loại cảm giác này.”
Vân Hư Tử không nói chuyện, dường như đang nghiêm túc suy tư lời nói của Tô Thanh Y. Đã lâu sau, ông ấy có chút bi thương nói: “Ta hiểu được, ý của ngươi là, từ nghèo thành giàu dễ, từ giàu về nghèo khó, hóa ra nguyên nhân lão đạo sung sướng nhiều năm như vậy là vì chưa từng được hưởng thụ!”
Tô Thanh Y: “…”
“Thanh Y à,” Vân Hư Tử thở dài một tiếng, ngẩng đầu nhìn không trung, nghiêm túc nói: “Vậy nếu ngươi mất đi Tử Thực thì sao?”
Tô Thanh Y không nói chuyện, bỗng nhiên yên lặng đến đáng sợ. Vân Hư Tử huýt sáo, giống như chưa từng hỏi câu gì. Vào lúc Tô Thanh Y bỏ qua đề tài này, Vân Hư Tử nói tiếp: “Cho dù thế nào, ta đều hy vọng, ngươi có thể sống tốt.”
Tô Thanh Y ngẩng đầu nhìn ông ấy, lão đạo ôn hòa nói: “Tử Thực không phải toàn bộ sinh mệnh của ngươi.”
“Ta biết.” Tô Thanh Y nghiêm túc mở miệng: “Nhưng mà đạo lý chỉ thuyết phúc được người khác chứ không thuyết phục được chính mình.”
Thời gian trước, nàng cũng nói với Tần Tử Thực như vậy.
Nhưng mãi đến khi người ấy lấy phương thức đột nhiên không kịp dự phòng như thế biến mất ở thế giới của nàng, nàng mới hiểu được.
Nói tốt thì dễ cỡ nào.
Nhưng chú ý đến trái tim mình là không dễ dàng đến cỡ nào.
Chậm rãi nhắm mắt lại, Tô Thanh Y ra sức gọi thầm: Tử Thực, chàng đang ở đâu? Có sống tốt không? Có nhớ ta không?
Mà bên kia, Tần Tử Thực nhìn Tiêu Tố đang đọc sách trước mặt, cảm nhận linh khí quanh thân dao động, nhíu mày nói: “Xảy ra chuyện gì?”
Tiêu Tố ngẩng đầu, có chút kinh ngạc nói: “Ồ, thế mà đã sớm được rồi?”
Nói xong, nàng ta đứng dậy, vỗ vỗ vào mặt Tần Tử Thực, ôn hòa nói: “Ta đi ra ngoài nhìn một cái, lúc này nếu thành công, Tĩnh Diễn, ngươi không bao giờ phải sợ hãi nữa.”
“Ta sợ hãi cái gì?” Tần Tử Thực nhíu mày, Tiêu Tố chua xót cười cười, cúi đầu nói: “Không phải trước kia ngươi luôn sợ hãi, sợ ta phi thăng không mang theo ngươi à? Khi đó ngươi đã nói với ta, một người sống quá tịch mịch, lúc ấy ta tưởng ngươi tuổi còn nhỏ, quá thích nghĩ vẩn vơ, chờ sau này ta mới hiểu được, không phải ngươi tuổi còn nhỏ mà là ta quá chậm hiểu.”
Nói xong, Tiêu Tố đưa tay ra vỗ về mái tóc của Tần Tử Thực, ôn hòa nói: “Tĩnh Diễn,” Nàng ta nhìn chăm chú vào mặt hắn, trong mắt đều là nóng bỏng cùng nghiêm túc: “Ta nghịch thiên sửa mệnh, lần này tuyệt đối sẽ không bỏ ngươi lại.”
Vừa dứt lời, đột nhiên đất rung núi chuyển, Tiêu Tố làm một cái pháp quyết gia cố kết giới sau đó lập tức đi ra ngoài. Thị nữ vội vàng sốt ruột tới báo: “Cung chủ, tà khí phá trận!”
Vừa dứt lời, mười mấy tu sĩ cấp cao trước sau rơi xuống trong viện Tiêu Tố, Hắc Sơn tiến lên một bước, sốt ruột nói: “Làm cái quỷ gì thế? Bây giờ phải làm sao thì nói luôn đi? Bằng không ta cần phải giữ mệnh, xin đi trước!”
“Các vị tiền bối tạm thời đừng nóng nảy,” Tiêu Tố chắp tay, nói với Trầm Trúc: “Trầm Trúc tiền bối, bây giờ đã tới thời cơ chưa?”
Trầm Trúc ngẩng đầu, nhìn khói mù trong không trung, còn có khói xanh như có như không trên bầu trời, nhíu mày nói: “Trận pháp sẽ thành.”
Mà Tô Thanh Y ngồi ở trên ghế, xoay xoay cái bàn: “Sư tổ sư tổ, chúng ta còn không qua à? Bây giờ đi thôi? Nếu không chờ một lát nữa tà khí tàn sát bừa bãi, thì dù muốn phong ấn cũng không phong được!”
“Xem đã,” Vân Hư Tử ôm từng con gia cầm của mình cho vào lồng sắt, cười tủm tỉm nói: “Người trẻ tuổi, ngàn vạn lần đừng quá nóng vội. Cứ vội vàng như vậy, ngươi sẽ bị thiệt.”
Tô Thanh Y: “…”
Vừa dứt lời, tà khí đột nhiên nổ tung, tràn ra bốn phương tám hướng!
Mọi người biến sắc, Trầm Trúc nhíu mày, Tiêu Tố thở dài ra tiếng, có chút tiếc nuối nói: “Ồ, phá rồi…”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.