Edit: Naughtycat
Hai người đi một lúc trong sương mù dày đặc không thể nhìn rõ có gì xung quanh, chỉ có bàn tay như lạnh như ngọc của Tần Tử Thực đang nắm thật chặt lấy cổ tay nàng. Tô Thanh Y cũng không kịp nghĩ nhiều, căng thẳng nhìn sương mù xung quanh, sau khi đánh giá một lát thì trầm ngâm lên tiếng: “Tống Tùng đưa chúng ta vào ảo cảnh.”
“Hắn muốn gì?” Giọng nói của Tần Tử Thực bình thản, tựa như hoàn toàn không ý thức được bản thân đang ở trong tình cảnh nguy hiểm. Tô Thanh Y quan sát bốn phía, nàng rút từ trong ngực ra một lá phù soi sáng ném vào giữa một mảng sương mù dày đặc cũng không có động tĩnh gì. Nàng nhíu mày: “Ngươi thử chém một kiếm đi.”
Tần Tử Thực cũng không hỏi lại, kiếm dài trong tay chém ra mang theo ánh sáng chói lóa, chém với uy lớn vô cùng lớn. Ảo cảnh lay động, Tô Thanh Y âm thầm bĩu môi, kiếm tu luôn có chỗ tốt như này đó. Nếu nàng muốn phá ảo cảnh, muốn rời khỏi, phải nhận ra được tâm ma, nhưng nếu Kiếm tu đủ cường đại thì chỉ cần chém một kiếm là đủ rồi. Chém không được chứng tỏ năng lực của ngươi chưa đủ.
Theo mặt đất rung động, đám sương mù dần dần loãng ra, quanh người cũng có khí lạnh, Tô Thanh Y nhíu mày, nàng cảm giác mình lờ mờ quen thuộc với cỗ khí lạnh này, chờ sau khi sương mù tản đi hết, lúc này hai người mới phát hiện bọn họ đã quay lại dưới Tư Quá Nhai.
Gió lạnh thấu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kiem-tien-la-ban-trai-cu-cua-ta/370058/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.