Tình yêu một khi đã đến, cho dù có trải qua trăm năm hay ngàn năm, tình yêu đó vẫn chân thực và sâu sắc hiện ra ở trong đáy lòng của con người. Yêu, lẽ nào lại thật sự thần kì đến vậy? Nó làm cho con người ta say mê chìm đắm, khiến ta rơi vào hố sâu vạn kiếp không thể nào thoát thân. Nhưng muốn dứt ra khỏi nó, thực sự đối với việc lên trời còn khó hơn rất nhiều.
Hắn là kiếm thần, một khi rơi vào tay ai, người đó nhất định gần như sẽ là thống lĩnh cả thiên hạ. Hai trăm năm trước, hắn bị chính tay nàng phong ấn. Hai trăm năm, ngày ngày hắn phải đối mặt với nỗi cô đơn, không có ai bầu bạn, chỉ biết ngủ những giấc ngủ sâu để quên đi thực tại nhàm chán này. Thật không ngờ tới, vào thời khắc này của hai trăm năm sau, nàng giải trừ phong ấn cho hắn, cũng từ đó mà hai người cứ mãi dây dưa không dứt.
Hắn không biết mình nên hận nàng hay yêu nàng. Bức tường ngăn cách giữa tình yêu và thù hận, tại sao lại mong manh quá, khiến hắn không thể nào phân biệt được? Hắn đã bỏ lỡ mất cơ hội hai trăm năm để có thể đuổi kịp nàng. Nhưng đó là ngày trước, còn hiện tại, hắn nên làm như thế nào?