Chương trước
Chương sau
“Là cái gì hồn kỹ”

Diệp Linh trong lòng không khỏi kinh ngạc. Tên gia hỏa này ngoài miệng thì bô bô chém gió nhưng cũng rất có đầu óc khi chiến đấu. Hắn làm sao không biết Vân Chính Thiên chính là tên tiểu tử lần trước chiến với Lam Tiêu một trận kinh thiên ở gần Lưỡi Quỷ môn quan. Lại còn chống đỡ Lam Tiêu hơn năm phút đồng hồ, chiến lực như vậy, Diệp Linh dù có kiêu căng cũng tự nhận không thể làm được.

Do vậy vừa mới bắt đầu trận đấu, lợi dụng ưu thế về võ hồn kỳ lạ đem Vân Chính Thiên đánh phủ đầu, ép hắn vào trong tường, phát huy uy lực vốn có của võ hồn bom.

Chỉ hy vọng Vân Chính Thiên vì bất ngờ này mà bị thương, như vậy Diệp Linh mới có cơ hội chiến thắng tên đội trưởng Hoàng Thập Nhất.

Dựa theo tình thế trước mắt nhìn lại, Diệp Linh không tự chủ nuốt xuống một ngụm dương khí. Vân Chính Thiên thân ảnh hoàn toàn không bị một vết trầy xước, xung quanh hắn lại có một tầng băng phong đem cả người bao phủ lại, uy lực hai quả bom khi nãy vẫn không thể đem tảng băng này phá toái.

Vân Chính Thiên trên mặt toát lên nét vui cười, Băng Đế Kiếm trong tay khẽ run lên từng hồi chiến ý. Tận sâu thâm căn cố đế của Vân Chính Thiên, đối mặt với càng cường đại đối thủ, hắn càng phát huy đến mức lâm li vô tận kiếm đạo của mình.

Diệp Phong nhìn thấy Vân Chính Thiên không bị thương, hắn ngược lại càng khẩn trương hơn một chút. Đệ nhị cùng đệ nhất hồn hoàn lóe lên, hai quả bom khác nhau phân biệt ở trên hai tay, thẳng vị trí Vân Chính Thiên mà phóng tới.

“Chết đi thằng nhóc”

Diệp Linh tức giận quát lên.

Vân Chính Thiên vào lúc này trên mắt kiếm ý lan tỏa. Nhất cử nhất động của Diệp Linh đều bị hắn nhìn rõ ràng, trong thoáng chống thời gian như chậm lại, Vân Chính Thiên đạp mạnh một cước thẳng tới vị trí hai quả bom.

Liền dùng phương thức trực diện đối đầu.

Mắt thấy Vân Chính Thiên như con thiêu thân lao vào biển lửa, Diệp Linh ánh mắt toát lên vẻ đắc ý, bất quá nét mặt này cũng nhanh chóng biến mất, thay vào đó là sự hoảng sợ tột cùng.

Vân Chính Thiên tay phải lật lên, tức thì đem một quả bom chém thành đôi, ngay sau đó cổ tay lại linh hoạt di chuyển, quả bom còn lại cũng văng thành hai mảnh.

Kỳ lạ là nổ lớn cũng không có vang lên, bốn mảnh bom như bốn mảnh sắt vụn rớt sang bốn hướng, leng keng vài tiếng rồi nhanh chóng tan đi.

Dưới con mắt bất ngờ của Diệp Linh, Vân Chính Thiên lần nữa xông tới. Áp lực khủng bố tỏa ra đè nặng lên thân thể Diệp Linh khiến hắn không khỏi run lên mãnh liệt.

Ở phía dưới đài, Diệp Phong cũng thất kinh

“Hắn dùng băng nguyên tố đóng băng cả quả bom, ngăn cả không cho chúng tiến hành vụ nổ, thật là mạnh mẽ chưởng khống băng năng lực”

Nhận ra được cốt lõi vấn đề không chỉ Diệp Phong mà còn có một số cao thủ trong quân đoàn, tất cả đều đối với Vân Chính Thiên thủ đoạn này như được mở mang tầm mắt. Đừng nói đến chuyện hắn có thể khống chế băng nguyên tố thuần phục như vậy, mà ngay cả kỹ xảo kiếm đạo cũng khiến người khác nể phục.

“Tấn công ta nữa đi”

Vân Chính Thiên cả người lướt tới, giọng nói khẽ vang lên.

Diệp Linh không trả lời, đúng ra là không thể nào mở miệng trả lời, uy áp đến từ Vân Chính Thiên, thực sự đã vượt qua Đại Hồn Sư phạm vi chịu đựng.

Hắn, không lẽ nào lại đột phá trở thành Hồn Tôn, Diệp Linh trong lòng gào thét, muốn vùng vẫy thoát ra nhưng vô pháp thực hiện.

Băng phong bạo vũ mà tới mang theo hồn lực cường hoành, tất cả ngưng tụ trên thanh Băng Đế Kiếm thành một dải lam sắc suốt chiều dài thân kiếm.

Băng Đế Kiếm hung hăng chém tới, Diệp Linh hai mắt tràn ngập kinh sợ, trong người khí huyết vốn đang nhộn nhạo lập tức tựa như đóng băng lại, cả người chết trân giống như cam chịu một kiếm này.

“Trọng tài, mau cứu hắn” Diệp Phong bên dưới không nhịn được la lên.

Cũng đúng lúc này, Liễu Trấn Sơn động. Hắn tốc độ rất nhanh, trong nháy mắt đem Diệp Linh hoàn toàn che phủ lại, một tầng phòng ngự quang ảnh từ hồn đạo khí cấp tốc phóng lớn lên, đem cả hai người bọn hắn lấp vào bên trong.

“OÀNH”

Băng phong đập thẳng vào tầng phòng ngự nổ vang một tiếng, bạo vũ gào thét thêm vài giây rồi mới tan đi trong không khí. Vân Chính Thiên đứng thẳng trên mặt đất, tay vẫn siết chặt Băng Đế Kiếm, vừa rồi nếu như Liễu Trấn Sơn không nhanh chóng can thiệp, thực sự hắn muốn chém chết tên nhiều chuyện Diệp Linh.

Thiên Hạ Băng Cực Vô Song mặc dù mạnh mẽ nhưng dưới cường giả như Tử cấp thống lĩnh Liễu Trấn Sơn vẫn không đủ để uy hiếp hắn. Liễu Trấn Sơn đứng lên liếc nhìn Diệp Linh một cái, thấy hắn không có vấn đề gì lập tức thông báo kết quả.

“Trận này Vân Chính Thiên thắng”

Hoan hô thanh âm trên khán đài lập tức theo kết quả này mà vang vọng. Đối với khán giả mà nói, chứng kiến những trận chiến có những hồn kỹ đặc sắc như thế này, chính là thứ họ muốn thấy nhất.

Mặc dù có hơi ngắn ngủi.

“Đội trưởng ũy vu”

Can Hữu Long ở dưới đài nói vọng lên, tức thì Lương Thế Nhân cùng Mộng Hồng Nhan cũng đồng thanh hùa theo, đem khí thế Vân Chính Thiên đẩy tới mức đỉnh phong.

Bất quá trong lúc tràn ngập không khí chiến thắng, Diệp Phong gương mặt bặm trợn chạy thẳng lên võ đài, hắn lớn tiếng.

“Chính Thiên ngươi muốn gì, sát chiêu vừa nãy thực sự có thể lấy mạng tiểu đệ của ta”

Thanh âm Diệp Phong vừa rơi xuống, toàn trường một mảnh yên tĩnh phủ xuống.

Liễu Trấn Sơn đứng gần đó thấy vậy lập tức can ngăn

“Diệp Phong ngươi trở xuống, đây không phải chỗ để làm loạn”

Bất quá Diệp Phong lúc này bị nộ hỏa làm mờ mắt, hắn không để ý tới mệnh lệnh của cấp trên, cứ đứng đó hung hăng nhìn tên tiểu tử trước mặt, sát khí dâng trào.

Vân Chính Thiên đối với Diệp Phong uy hiếp cũng không tỏ thái độ gì, hắn chỉ hờ hững nói

“Qui định có nói cho phép sử dụng sát chiêu a. Ngươi cứ hỏi mọi người xem ta có làm sai hay không, bất quá vừa rồi lại không phải sát chiêu của ta, nếu như thực sự tung ra sát chiêu, chỉ sợ tiểu đệ ngông cuồng của ngươi giờ đã là một cái thi thể lạnh ngắt”.

“ẦM”

Diệp Phong nổi giận giậm chân một cái, tức thì khí thế lập tức tăng vọt, bốn cái hồn hoàn sau lưng dâng lên. Vân Chính Thiên nhìn thấy bốn cái hồn hoàn này cũng không khỏi chau mày lại. Là bốn cái ngàn năm hồn hoàn, thấp nhất vẫn là ngàn năm hồn hoàn tồn tại. So với Lam Tiêu muốn cao hơn một bậc.

Liễu Trấn Sơn lúc này thực sự tức giận, hắn cũng là một người rất trọng mặt mũi, lúc này lại bị xem như vô hình, không nổi giận sao được.

“Càn rỡ”

Hai chữ vừa thốt lên nhất thời đem Diệp Phong bên kia hoàn toàn ép xuống, bốn cái hồn hoàn run lên một cái lập tức tiêu thất đi. Cũng lúc này một màn kinh dị xảy ra, xung quanh Liễu Trấn Sơn lúc này không biết từ lúc này lộ ra tám cái vòng sáng.

Tám vòng sáng này không nghi ngờ gì chính là tám cái hồn hoàn, bất quá màu sắc hồn hoàn mới là thứ làm người khác kinh sợ.

Bốn cái ngàn năm, bốn cái vạn năm.

Liễu Trấn Sơn lúc này trên võ đài đại phát uy lực, hắn tâm tính vốn không kiên nhẫn cho lắm. Việc Vân Chính Thiên cùng Lam Tiêu lén lút rời khỏi thành hôm qua, cùng với việc hắn trở về trễ vốn đã làm Liễu Trân Sơn tâm tình rất bực mình, đến chuyện Diệp Phong quấy rối đã khiến giọt nước làm tràn ly.

Ở trên đài cao, Hắc cấp thống lĩnh Dạ Hành thấy chuyện sắp vượt quá giới hạn, dự định tham gia vào thì Hàn Long Quần ngồi bên cạnh đưa tay găng cản.

“Không cần đâu, để mặc bọn chúng”

“Vâng, Thành Chủ”

Hàn Long Quần ý tứ rất rõ ràng, hắn cũng muốn xem Vân Chính Thiên trong tình thế như thế này làm ra cái gì xử trí. Nếu để Dạ Hành can dự vào, chỉ sợ trong quân xuất hiện bằng mặt không bằng lòng, để lâu dài tất thành khối ung nhọt.

Diệp Phong bị khí thế của Liễu Trấn Sơn áp đến mức không thở được, thân hình lảo đảo muốn ngã nhào, tựa như thái sơn áp đỉnh.

Vân Chính Thiên hai mắt ngưng tụ nhìn vào tám cái hồn hoàn kia, trong lòng không khỏi cảm thán. Hắn cũng không do dự tiến tới nói.

“Tử cấp thống lĩnh, xin ngài bớt giận. Diệp Phong chẳng qua vì lo lắng cho đệ đệ của mình mà có thái độ không đúng, xin ngài đừng trách cứ”

Liễu Trấn Sơn nghe vậy, nhất thời hai mắt khẽ giãn ra, lập tức thu hồi lại hồn hoàn.

Vân Chính Thiên chính là đem lời này thanh tỉnh Liễu Trấn Sơn lại, mặc dù hắn với thân phận Tử cấp thống lĩnh, đem Diệp Phong xử lý theo quân kỹ tuyệt không ai có thể nói gì, bất quá hiện tại không phải trong doanh trại.

Dưới hàng ngàn khán giả ngồi đây, không chú ý hành động liền bôi dọ danh dự của Chung Cực Hồn Sư Quân Đoàn. Lửa giận lần nữa kiềm xuống, Liễu Trấn Sơn hừ lạnh một tiếng quay lưng rời đi, cũng không quên quăng lại cho Vân Chính Thiên một câu.

“Đừng quên cuối ngày đến văn phòng gặp ta, ngươi cùng với Lam Tiêu”

Vân Chính Thiên gật đầu đáp ứng, trong lòng hảo cảm đối với Liễu Trấn Sơn tăng thêm mấy phần. Người này, thu được xuất được, tương lai tuyệt đối không dừng ở vị trí này quá lâu.

Diệp Phong ngồi bệt xuống đất, mồ hôi nhễ nhại, hắn cũng là lần đầu tiên đối mặt uy áp của cường giả Hồn Đấu La, trong mắt không giấu được vẻ lo sợ.

Vân Chính Thiên cũng không có nói với hắn một câu nào nữa, trực tiếp rời khỏi võ đài, đi thẳng tới khu vực chờ chiến của Hoàng Thập Nhất đội ngũ.

“Đội trưởng đánh quá hay”

Can Hữu Long tiến lại chúc mừng nói.

“Không có gì, tại vì tên Diệp Linh kia quá chủ quan mà thôi, phải rồi, hôm trước từ Lâm Mih trại trở về, không có ai bị gì chứ”

Vân Chính Thiên cười hỏi.

“Không thành vấn đề, bọn họ đều vì chuyện Lâm Minh trại diệt vong mà cao hứng nữa a”

Lương Thế Nhân nói.

Ngồi xuống ghế, Vân Chính Thiên chợt hỏi

“Đúng rồi Thế Nhân, ngươi dự tính khi nào đi Truyền Linh Tháp”

Lương Thế Nhân nghe vậy cũng khẽ trầm ngâm. Đi Truyền Linh Tháp không thể sáng đi chiều về được, với lại bọn họ đang trong giai đoạn đầu của đại hội, thi đấu diễn ra liên tục, cũng không thể rời khỏi quá lâu.

Nhưng nếu đi tới Truyền Linh Tháp, hắn có thể mua được đệ nhất hồn linh cho bản thân mình, như vậy đối với đại hội tuyệt đối có lợi.

“Ta cũng nghĩ kỹ rồi, hay là cố gắng vượt qua vòng loại rồi tính”

Lương Thế Nhân cười đáp.

“Được” Vân Chính Thiên đáp ứng “Dù sao ta cũng có việc cần đi Truyền Linh Tháp, lần tới sẽ cùng ngươi đi một chuyến, bây giờ tập trung thi đấu vượt qua vòng loại”

“Rõ” cả ba người đồng thanh hô to.

Dung hợp ngoại phụ hồn cốt Phượng Hoàng Dực không có làm Vân Chính Thiên tăng cấp hồn lực nhiều như hắn nghĩ. Hiện tại vẫn là Đại Hồn Sư, 27 cấp hồn lực, đối với việc này Vân Chính Thiên cũng không có gấp, bởi vì hồn lực tăng lên bằng phương pháp dung hợp ngoại vật tất nhiên không phải xấu, nhưng cần có thời gian tu bổ lại, nếu không sau này sẽ sản sinh tác dụng phụ.

Mặc dù còn chưa tới Hồn Tôn cấp bậc nhưng Vân Chính Thiên cường độ thân thể, độ dẻo dai đã xa xa vượt qua Đại Hồn Sư phạm vi, trực tiếp tiến vào Hồn Tôn cấp độ, nồng độ hồn lực trong cơ thể của hắn cũng đậm đặc hơn đồng bạn mấy phần. Đây có thể nói là cơ duyên do tu luyện Dịch Cân Kinh mang lại.

Việc trước mắt là hoàn thành vòng loại đại hội, sau đó tiến tới Truyền Linh Tháp một phen, nếu may mắn có thể đánh thức linh hồn Phượng Hoàng Tứ Dực còn ẩn bên trong hồn hoàn, trực tiếp luyện hóa thành Hồn Linh, tuyệt đối là một cái kinh hỷ không gì sánh được.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.