Chương trước
Chương sau
Can Hữu Long đụng phải chính là đội trưởng Hoàng Tam đội ngũ, người này đã tiếp cận bình cảnh Hồn Tôn, võ hồn lại là hổ chủng loại, gọi là Ảnh Hổ, tốc độ phi thường mau lẹ. Mặc dù Can Hữu Long đã dốc hết sức nhưng tu vi song phương chênh lệch quá lớn, đã bại trận.

Mộng Hồng Nhan cũng không khá hơn, dù sao nàng thực lực độc lập có chút thua kém đồng bọn rất nhiều, chỉ khi nào thi đấu đông người hoặc trên chiến trường mới có thể phát huy thực lực chân chính. Đối thủ của nàng là một tên Hồn Tôn thuộc Hoàng Tứ đội ngũ, lại là cường công hệ, cho nên cũng bại trận.

Lương Thế Nhân thì không có chật vật như vậy, đồng dạng đối thủ là một tên ba hoàn Hồn Tôn bất quá võ hồn lại không có mạnh mẽ như Lôi Ảnh Quang Minh Kích. Lương Thế Nhân kỹ năng thực chiến phải nói thăng cấp cũng rất nhanh, đa số chiến thắng đều nhờ vào yếu tố này.

U Minh Bạch Hổ hồn linh vẫn chưa lần nào xuất hiện, ngay cả đệ tam hồn kỹ của hắn là cái gì, cả đám Vân Chính Thiên cũng không biết. Đây có thể coi là lá bài tẩy của Lương Thế Nhân để giúp hắn tiến vào sâu hơn nữa.

Ngày thi đấu thứ hai của hạng mục đơn đấu kết thúc. Tiến vào ba mươi hai cường, đều là các binh sĩ có thực lực mạnh mẽ, tu vi đều không dưới ba hoàn Hồn Tôn. Những trận long tranh hổ đấu sắp tới mới thực sự diễn ra.

Số lượng binh sĩ giảm đi một nữa cho nên kết thúc thi đấu cũng nhanh hơn nhiều. Hiện tại mới là giữa trưa, Vân Chính Thiên cùng đồng đội kéo nhau đi ăn.

“Được rồi ngươi đừng buồn nữa, ngươi thực lực chân chính chỉ có thể phát huy hoàn toàn trong đoàn thể, đơn đấu vốn không phải thế mạnh của ngươi mà”

Vân Chính Thiên lên tiếng an ủi Mộng Hồng Nhan, nàng vì thua trận mà tỏ ra buồn bã không nói không rằng, cả ăn cũng không muốn ăn.

Can Hữu Long cũng ít nói hơn thường ngày, xem ra việc bại trận ít nhiều ảnh hưởng đến tâm lý của bọn hắn. Điều này hoàn toàn không kỳ lạ, bọn hắn tuổi còn trẻ như vậy, sau khi thua trận sinh ra tâm lý buồn bã là điều bình thường, nhưng quan trọng nhất bọn hắn có khả năng đón nhận nó, để biến điều này thành động lực hay không.

Vân Chính Thiên thực tế bại trận cũng không ít, nhưng hắn lại khác mọi người ở một chỗ, tâm tính trầm ổn của hắn chính là đến từ hơn trăm năm sống ở kiếp trước. Cho nên đối mặt với tình trạng buồn bã của hai người Can Hữu Long, hắn chỉ có thể khuyên răn chứ không giúp được nhiều.

Mộng Hồng Nhan đột nhiên đứng lên, nàng hai mắt rưng rưng quay lại nói với mọi người

“Đừng lo cho ta, ta về trước tu luyện”

Can Hữu Long cũng đứng lên đi theo. Nhìn hai bóng lưng đi mất, Vân Chính Thiên gương mặt nở một nụ cười thỏa mãn. Bại không những không nản mà lại có thể lợi dụng điều này làm động lực thúc đẩy bản thân, đó mới chính là yếu tố then chốt.

Ở trong tiệm ăn chỉ còn lại Vân Chính Thiên, Lương Thế Nhân, Mã Thiên Hoa cùng Hàn Thanh Chi, ăn uống xong xuôi, lúc này hắn mới quay lại nói với mọi người.

“Có thể nay mai Thành Chủ sẽ triệu tập chúng ta một lần, sau đó sẽ tiến hành kế hoạch giải cứu cha mẹ ta, bất quá có một chuyện phải nói với mọi người, việc này là việc riêng của ta, ta không ép mọi người phải tham gia. Vì đối mặt với Tà hồn sư nguy hiểm thế nào các ngươi cũng biết, cho nên ai muốn rút lui cứ nói”

Vân Chính Thiên thẳn thắng bộc lộ, những thành viên Hoàng Thập Nhất đều là những người hắn xem như đồng đội, là bằng hữu. Tất nhiên không nỡ ép bọn họ cùng mình xông vào nguy hiểm. Lương Thế Nhân nghe vậy đưa tay lên vỗ vai hắn một cái thật mạnh.

“Ta nói rồi, A Thiên ngươi đi đâu, ta đi theo đó. A Long cũng đồng dạng như vậy, ngươi không gạt được bọn ta qua một bên đâu. Dù sao đối mặt với Tà hồn sư cũng là cơ hội cho bọn ta rèn dũa, tương lai cũng muốn tiêu diệt hết đám súc sinh này mà”

Mã Thiên Hoa cùng Hàn Thanh Chi tính cách khá giống nhau, hai nàng lựa chọn cách mỉm cười mà trả lời, nếu như thực sự lo sợ đã không cùng hắn gia nhập Hoàng Thập Nhất. Vân Chính Thiên trong lòng vô cùng cảm kích. Niềm tin cứu được cha mẹ lại càng dâng lên cao hơn bao giờ hết.

“Cha mẹ, rất nhanh thôi ta sẽ cứu hai người trở ra”

................

“Lão Tà, khi nào chúng ta mới bắt đầu hành động”

Một tên trong đám Tà hồn sư lên tiếng.

Lão Tà vẫn thanh âm già nua quen thuộc đáp

“Theo tình báo của Tinh Xà thì trong nay hoặc mai tên tiểu tử kia sẽ đem bí mật về tấm bản đồ giao cho chúng ta để đổi lấy con tin. Lúc đó chúng ta cứ ra tay trừ khử toàn bộ là được”

“Có tin được thằng nhóc đó không? Sao chúng ta không làm theo kế hoạch ban đầu?”

Một thanh âm khác lại vang lên. Ở chỗ này nếu nhìn kỹ lại, đã có hơn mười tên mặc áo choàng đen che kín mặt, xem ra Tà hồn sư đã tập hợp đông đủ, bọn chúng đều muốn triển khai hành động.

“Thằng nhóc đó là cháu ruột của Hàn Long Quần, nó lại rất lo lắng cho cha mẹ cho nên ta nắm chắc nó sẽ rất có ích. Hắc hắc. Dù sao bản tính con người vốn yếu đuối mà, chỉ cần đổi lấy được sự an toàn cho người thân, việc gì nó cũng dám làm”

Lão Tà thanh âm vang lên. Đối với hắn, Vân Chính Thiên chỉ là một thằng nhóc miệng còn hôi sữa, tâm lý rất dễ dàng nắm bắt. Chỉ cần đem tung tích người thân của hắn ra làm phương tiện trao đổi, ắt sẽ dễ dàng đắc lợi.

Đây tuyệt đối là kế sách vẹn toàn, dù sao Long Thần thành cường giả nhiều như mây, vạn nhất kế hoạch cũ không như mong đợi, trái lại còn đem toàn quân bị diệt thì rất không hay cho Lão Tà.

Tâm lý của người dẫn đầu, trước sau đều suy nghĩ qua rất nhiều thứ.

Hôm trước Tinh Xà trở về báo cáo lại tình hình gặp gỡ Vân Chính Thiên. Sau một ngày trâm ngâm thì Lão Tà đã quyết định làm theo ý kiến của Tinh Xà, đồng ý đánh cược một phen.

Nhưng mà hắn vạn lần không ngờ được, đối thủ của hắn không phải một thằng nhóc đơn giản, mà là một thằng nhóc tâm cơ thủ đoạn kinh hồn nhất từ trước tới nay. Hôm trước nói chuyện với Tinh Xà, Vân Chính Thiên tỏ ra yếu thế mục đích chính là để khai thác thông tin của cha mẹ hắn đồng thời dò xét mục tiêu thực sự của Tà hồn sư thông qua Tinh Xà.

Tên Tinh Xà kia cứ ngỡ hắn là người thông minh nhưng đã bị Vân Chính Thiên dắt mũi mà không biết. Sau cuộc gặp gỡ đó Vân Chính Thiên không do dự về báo cáo lại toàn bộ tình hình cho Thành Chủ, xem như đã giúp bọn hắn nắm trước tiên cơ. Sau đó lại đích thân lên kế hoạch cứu người, tất cả đều nằm trong tính toán của hắn.

Mà đám Tà hồn sư kia vốn dĩ rất kiêng kỵ thực lực của Long Thần thành, nghe Tinh Xà nói ra một kế hoạch ít rủi ro hơn, lập tức được sự đồng ý của Lão Tà. Dù sao mạng sống chỉ có một, cái nào dễ thì làm a. Chỉ cần Vân Chính Thiên lấy được một số tin tức về tấm bản đồ, cũng đã giúp cho Tà hồn sư bọn hắn bỏ được rất nhiều công đoạn, sau đó lại lên kế hoạch cụ thể hơn là mò kim đáy bể như bây giờ.

Bên phía Long Thần thành cũng bắt đầu có động tĩnh.

Hàn Long Quần từ sáng đã triệu tập một số họa sĩ có tay nghề để tiến hành vẽ một tấm bản đồ giả. Kích thước tấm bản đồ này rất lớn, hắn trực tiếp mô phỏng theo kích thước thật nếu liên kết mười hai mảnh bản đồ thật lại với nhau. Nếu muốn lừa gạt Tà hồn sư, thì phải làm cho thật giống.

Tất nhiên mọi thứ được vẽ trên tấm bản đồ này đều không có thật.

Theo tính toán của Hàn Long Quần, đến ngày mai sẽ hoàn thành công việc, sau đó sẽ chính thức khai chiến với Tà hồn sư. Chỉ hy vọng từ đây cho đến đó, sẽ không có tên Tà hồn sư nào mất kiên nhẫn mà làn càn.

Hắc cấp thống lĩnh Dạ Hành từ đêm qua đã đích thân tăng cường lục soát trong thành nhưng cũng không có phát hiện bất kỳ dấu vết Tà hồn sư nào, cứ như bọn chúng không có tồn tại vậy. Điều này càng làm hắn thêm thận trọng, Tà hồn sư năng lực quỉ dị, chắc chắn có một tên sở hữu không gian năng lực, nhất thời che giấu toàn bộ hành tung của bọn hắn.

Đến cuối ngày, mọi việc vẫn diễn ra một cách bình thường, người dân trong thành hoàn toàn không biết mình đang rơi vào tình huống ngàn cân treo sợi tóc như thế nào. Không khí căn thẳng bao trùm hoàng thất.

Vân Chính Thiên buổi chiều tập trung tu luyện theo hướng dẫn của Bao Lão hôm qua. Mà tối này Vân Chính Thiên cũng không có đi gặp Bao Lão, bởi vì lão nói cần trở về thu xếp một số chuyện, khi nào xong sẽ lại đi tìm hắn.

Những gì cần nói cho Vân Chính Thiên, Bao Lão đã nói hết hôm qua, cho nên hiện tại cũng không cần gặp mặt thường xuyên, cái mà Vân Chính Thiên cần, chính là thời gian a. Chỉ cần cho hắn vài năm nữa, tin chắc sẽ vô cùng khủng bố.

Vân Chính Thiên ngồi ở trên giường, hai mắt nhắm nghiền minh tưởng. Từ khi tiến vào Linh Thông Cảnh cảnh giới tinh thần lực, tinh thần hải của hắn đã định hình nhưng thể tích vẫn vô cùng nhỏ bé, tiến nhập vào bên trong tinh thần hải, Vân Chính Thiên thân ảnh hư huyễn lăng không mà đứng.

Bốn phía xung quanh một màu đen tối, chỉ thấy ở phía xa chân trời có một vệt quầng sáng mà thôi. Đây chính là tinh thần bản nguyên của hắn, hiện tại vô cùng nhỏ bé và yếu ớt.

Theo lời căn dặn của Bao Lão lúc trước, muốn chưởng khống thêm nhiều nguyên tố, việc đầu tiên cần làm chính là tăng cường tinh thần lực. Nếu thuận lợi tiến vào Linh Hải Cảnh, chưởng khống bốn hoặc năm nguyên tố hoàn toàn không thành vấn đề.

Nhưng muốn chưởng khống sáu loại nguyên tố, ít nhất tinh thần lực phải đạt tới Linh Uyên Cảnh trình độ. Còn nguyên tố cuối cùng kia, chỉ sợ không tiến vào Linh Vực Cảnh, tuyệt đối không thể nắm giữ được.

Như vậy mà nói, con đường sau này của Vân Chính Thiên, không những phải tu luyện hồn lực, mà còn phải tăng cường tinh thần lực một cách nhanh nhất. Nghĩ đến đây, trong đầu hắn đột nhiên xuất hiện hai chữ Đường Môn.

Đường Môn có một bộ tu luyện tinh thần lực gọi là Tử Cực Ma Đồng. Mà từ thượng cổ chí kim đến nay, những người có lực lượng tinh thần lực cường đại, ví như Đường Tam, Hoắc Vũ Hạo hoặc Đường Vũ Lân đều thông qua Tử Cực Ma Đồng phương pháp tu luyện mà tăng lên tinh thần lực cảnh giới.

Xui xẻo Đường Môn hiện tại có thể gọi là lánh đời tông môn, nếu Nhân Vực không gặp họa diệt vong sợ rằng sẽ khó để bọn họ xuất hiện. Vì vậy Tử Cực Ma Đồng phương pháp tu luyện hiện tại rất khó mà đạt được.

Vân Chính Thiên trong nội tâm điên cuồng suy nghĩ, đây là lần đầu tiên hắn thấy bế tắc trong việc tu luyện. Mặc dù đề thăng hồn lực, đột phá bình cảnh vẫn khiến tinh thần lực đồng thời tăng lên, nhưng như vậy là quá chậm. Vân Chính Thiên mục tiêu chính là truy cầu sức mạnh, không thể cứ để phát triển một cách bình thường như vậy được, hắn không cam tâm.

Bởi vậy hắn hạ quyết tâm, giải quyết chuyện cha mẹ êm xui, hắn cũng muốn đi tìm Đường Môn một chuyến. Bất quá không biết bắt đầu từ đâu.

Đột nhiên lúc này hắn lại nhớ tới vị nữ nhân váy trắng thần bí năm xưa đã cứu nguy cho cả quân đoàn trước sự tấn công của Kim Huyết Cực Ma Viên. Nữ nhân này chính xác đến từ Đường Môn, nàng tới do sự cầu cứu của Lam Tiêu. Nếu muốn truy tìm tung tích Đường Môn, có lẽ cần phải gặp Lam Tiêu nói chuyện một lát.

—————————————
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.