Chương trước
Chương sau
Vực Chủ nghe Mục trưởng lão nói vậy, lông mày cũng hơi nhướng lên, một tay khẽ vuốt cằm suy tư một lát. Loại võ hồn này nghe tên thật kỳ lạ, Vực Chủ như ta chinh chiến nhiều năm, không có loại võ hồn nào chưa từng gặp qua, mà sao cái tên Thất Diện Kiếm võ hồn vừa lạ lại vừa quen.

Suy nghĩ một lát vẫn không nghĩ ra được, Vực Chủ hừ lạnh, tay giơ lên xua xua nói

“Ngươi nói luôn đi tiểu Mục, đừng úp úp mở mở ta không thích đâu”

Vực Chủ đại nhân tính tình kỳ lạ, không phải bọn hắn lần đầu trông thấy, tự nhiên không ai dám tỏ vẻ bất kính chỉ đành ở một bên âm thầm theo dõi.

Mục trưởng lão tiếp lời “Hồi bẩm Vực Chủ, loại võ hồn này ta vẫn là lần đầu nghe tên, đây là số liệu của tên tiểu tử sở hữu loại võ hồn này, ngài xem”

Mục trưởng lão tay áo phất lên, một vệt lưu quang xông thẳng lên trời sau đó nổ thành một mảnh trắng sáng dày đặc tin tức. Là thông tin chi tiết về Vân Chính Thiên.

“Long Thần thành, Hoàng cấp Vân Chính Thiên, là cháu ruột của Thành Chủ Hàn Long Quần, năm sáu tuổi thức tỉnh võ hồn liền tiến vào Bắc Long sơn mạch tu luyện một mình trong suốt bốn năm. Sau đó kết oán với một băng đảng thảo khấu mà gia nhập Bàn Long môn, vì tông môn mà đứng ra ngăn cơn sóng dữ”.

“Về sau biết được mối quan hệ họ hàng với Hàn Long Quần, sau đó đầu quân vào Chung Cực Hồn Sư Quân Đoàn, sức chiến đấu vô cùng mạnh mẽ, kỹ xảo sử dụng kiếm cực kỳ thành thục. Tính tình trầm lặng, sát phạt quyết đoán, co được giãn được”

“Năm nay mười bốn tuổi, tu vi ba mươi chín cấp Hồn Tôn, hồn hoàn đều là ngàn năm, trong đó đệ nhất hồn hoàn dự đoán khoảng sáu tới bảy ngàn năm, đệ nhị cùng đệ tam hồn hoàn là tới từ hồn linh Phượng Hoàng Tứ Dực. Nghe nói hắn còn sở hữu Ngoại phụ hồn cốt nhưng không có bằng chứng xác thực”.

Nói tới đây, Mục trưởng lão dừng lại một chút, hít sâu một hơi, hai mắt lóe lên một vệt tiếu ý, nhìn về Vực Chủ đại nhân ở trên cao, mỉm cười nói

“Hắn còn là đệ tử chân truyền của Tổng Tháp Chủ Truyền Linh Tháp, Bao Lão”.

Bao Lão hai chữ vừa vang lên, Vực Chủ đại nhân cũng giật mình một cái. Tuy nói tiểu sử Vân Chính Thiên đối với Vực Chủ hắn không tính là gì, nhưng có dính đến Bao Lão lại là chuyện khác.

“Tên râu dài bụng bự đó, lại thu nhận một tên tiểu tử bình thường như vậy sao?”

Vực Chủ đại nhân tự nói với mình một câu. Sau đó liếc nhìn Mục trưởng lão bên dưới, sốt sắng hỏi

“Võ hồn của hắn rốt cuộc như thế nào, thông tin cũng ít như vậy mà gọi là điều tra tận gốc rễ sao”

Những binh sĩ được các vị Thành Chủ lựa chọn đều được điều tra rất rõ ràng về thân thế, tiểu sử và toàn bộ thông tin trong những năm gần nhất đã hoạt động như thế nào. Tuy không biết Mục trưởng lão làm thế nào điều tra được toàn bộ tám mươi tư binh sĩ từ mười hai tòa thành khác nhau. Nhưng vài chục năm nay đều không có gì thay đổi.

“Vực Chủ à, không phải ta đã bẩm báo với ngài rằng ta không biết rồi sao, thông tin duy nhất là hắn có khả năng chưởng khống tới ba loại nguyên tố khác nhau, mà độ tinh thuần của mỗi nguyên tố đều vượt qua phổ thông nguyên tố a”.

Vực Chủ ngồi ngay ngắn lại trầm tư một thoáng

“Ba hoàn chưởng khống ba loại nguyên tố đúng là không tệ. Không lẽ võ hồn của hắn cùng một loại với Nguyên Tố Sứ võ hồn trong truyền thuyết. Mà không đúng, võ hồn của hắn là kiếm loại, so với mô tả về võ hồn Nguyên Tố Sứ thì khác biệt rất nhiều”

Hắn lại tự mình nói cho mình nghe, nhưng thanh âm của hắn vốn không nhỏ, Đại Điện lại to lớn cho nên mọi người có mặt đều nghe được những lời độc thoại này.

Đột nhiên hai mắt Vực Chủ sáng lên, hắn hai tay gõ vào nhau, cao hứng nói

“Tốt lắm, cuối cùng cũng có một tên nhóc làm ta cảm thấy hứng thú, còn bao lâu nữa bọn hắn mới lết xác tới đây gặp ta”

Mục trưởng lão thở phào nhẹ nhõm, đã lâu lắm không thấy Vực Chủ đại nhân cao hứng như vậy, cho nên trong lòng cũng yên tâm mấy phần. Bởi vì nhiều năm trở lại đây, nhân tài từ khắp Nhân Vực tề tựu về, nhưng vẫn không khiến Vực Chủ vừa mắt người nào cả.

Phải biết Vực Chủ khảo nghiệm mục đích chính là lựa chọn những binh sĩ có tiềm năng và tố chất nhất, sau này sẽ là những người đại diện cho nhân loại đi trên Thần Vực chi lộ.

Bởi vì chỉ có thể đi hết con đường gian khổ này, nhân loại mới có thể quật khởi trở lại. Dù sao Vực Chủ đại nhân hay là Bao Lão hoặc Đường Môn môn chủ, tu vi có cao cường đến như thế nào cũng không thể thoát khỏi vòng xoay sinh mệnh. Đến một lúc nào đó bọn hắn sẽ phải rời khỏi thế gian này.

Nếu không có một lớp trẻ mạnh mẽ kế thừa, nhân loại xem như bước vào tử lộ. Đó cũng là điều làm Vực Chủ trăn trở nhất. Bề ngoài hắn đều tỏ ra lười nhác một phần là do nhiệt huyết đã không còn sau ngần ấy thời gian.

Mục trưởng lão cười nhẹ đáp

“Còn khoảng mười ngày nữa thôi Vực Chủ, sẽ rất nhanh”

Một lát sau, đại sự đã bàn xong, từng người từng người rời đi, trong Đại Điện chỉ còn lại hai đạo thân ảnh. Vực Chủ chấp tay sau lưng, đem đôi mắt hướng lên bầu trời cao, trong lòng có một chút cảm xúc khó tả.

Mục trưởng lão chưa từng thấy Vực Chủ như vậy, bèn tiến lại gần hỏi

“Vực Chủ, ngài đang suy nghĩ điều gì?”

Vực Chủ thoáng nhìn sang Mục trưởng lão, nói

“Ta đang nghĩ, bản thân đã đạt tới đỉnh phong của nhân loại, nhưng tại sao năm lần bảy lượt vượt qua Thần Vực Chi Lộ, vẫn không thể tìm được chân chính Thần Vực hạch tâm. Suy cho cùng ta đã bỏ qua điều gì”

Mục trưởng lão hai mắt tràn ngập kinh ngạc, từ trước đến giờ Vực Chủ đại nhân chưa từng tiết lộ một chút xíu thông tin về hành trình đi tới Thần Vực của hắn. Nghe nói năm đó Tam Đại Thần Nhân liên thủ cùng nhau đem Thần Vực Chi Lộ xông tới, miễn cưỡng nhìn thấy cảnh cửa Thần Vực, nhưng cuối cùng vẫn phải tay trắng trở về.

Vực Chủ trước giờ đều tin rằng, không phải do bản thân không đủ thực lực, mà vấn đề là do hắn đã bỏ xót một điều gì đó. Đến bây giờ vẫn còn là dấu hỏi lớn trong lòng hắn.

“Vực Chủ, ngài đừng suy nghĩ nữa, biết đâu sau này không cầu mà ngộ”

Vừa nghe mấy chữ không cầu mà ngộ, Vực Chủ cũng thoáng giật mình, đúng vậy a, biết đâu sau này cơ duyên muốn tự nhiên sẽ tới, bản thân không cầu mà ngộ.

. . . . . . . .

“Tiểu Thiên, lần này ngươi đi bao lâu”

Vân Lý Tân gương mặt buồn bã nhìn Vân Chính Thiên nói. Bên cạnh hắn là thê tử Hàn Phi, nàng đôi mắt ngần lệ chăm chú quan sát con trai nàng, như muốn ghi nhớ từng chi tiết trên khuôn mặt hắn.

“Cha, Mẹ. Hài nhi thực sự không biết sẽ đi bao lâu”

Đối với sự kiện lần này, Vân Chính Thiên hoàn toàn không dám nói chắc, dù sao diện kiến Vực Chủ là cơ hội trăm năm khó gặp vả lại không phải bọn hắn đơn thuần đi du lịch, mà chính là tới để tiếp nhận khảo nghiệm của Vực Chủ đại nhân.

Thở dài một cái, Vân Lý Tân tiếp lời

“Bây giờ ta lại hối hận vì năm xưa muốn ngươi xuất hiện hồn lực trong cơ thể, nếu không bây giờ ba người chúng ta sẽ sống rất nhàn hạ a”

Hàn Phi nghe vậy đột nhiên nổi giận nói

“Tân ca, ngươi tại sao lại nói như vậy. Nếu Chính Thiên không có hồn lực, đồng dạng không thể tu luyện thì lúc trước bị Tà hôn sư bắt đi, còn có cơ hội sống tới bây giờ sao”

Vân Lý Tân bị mắng cũng giật mình tỉnh ra, hắn gật đầu lia lịa. Vân Chính Thiên lặng yên quan sát hai người, trong lòng hắn vô cùng ấm áp. Cha Mẹ đều lo lắng cho ta, cũng là động lực cho ta trở thành một tên hồn sư cường đại, sau này mới có tư cách bảo hộ cho hai người.

Mặc dù phu thê họ đã chuyển tới Lâu Đài của Hàn Long Quần sinh sống, nhưng đôi lúc bọn họ vẫn nhớ về cuộc sống trước kia. Tuy không có đầy đủ tiện nghi như bây giờ nhưng lại rất vui vẻ hạnh phúc.

“Đợi Chính Thiên trở nên mạnh mẽ, ta sẽ dẫn hai người trở về nhà”

Vân Chính Thiên nhe răng cười nói.

“Ở đây không tốt hay sao mà phải trở về cái nhà rách nát đó”

Đột nhiên có thanh âm từ bên ngoài vọng vào. Ba người giật mình nhìn sang, thì ra đó là Hàn Long Quần vừa mới xuất hiện, hắn tất nhiên đã nghe được bọn họ nói chuyện a.

“Hàn đại ca, ý Chính Thiên không phải như vậy đâu”

Vân Lý Tân lúng túng nói. Hàn Long Quần lườm hắn một cái, không thèm để ý, quay sang Hàn Phi hừ lạnh.

“Muội muội, ngươi hảo hảo ở lại đây, ca ca sẽ bảo vệ cho cả nhà các ngươi cả đời này”

Bất quá trái ngược với suy nghĩ của Hàn Long Quần, Hàn Phi đứng lên nhìn vị ca ca này nói

“Thành ý của ca ca, muội xin tâm lĩnh. Nhưng trong tương lai, con trai muội mới là người mạnh nhất, tin chắc không ai có thể bảo vệ ta tốt hơn hắn được đâu”

Nghe xong Hàn Long Quần không những không nổi giận, mà hắn còn hơi giật mình, liếc sang Vân Chính Thiên, mỉm cười

“Ta cũng tin là như vậy”

Mười ngày sau.

Từ sáng sớm tinh mơ, bảy người Vân Chính Thiên đã tập trung đầy đủ, bọn hắn ai cũng tâm trạng sốt sắn xen lẫn một chút hồi hộp ý tứ. Đây là chuyện trọng đại, tất nhiên không thể bình tĩnh cho được.

Một lát sau, đoàn xe của Thành Chủ đã xuất hiện, đây là loại hồn đạo giao thông lớn nhất và tráng lệ nhất mà Vân Chính Thiên từng được thấy. Nhìn đoàn xe này thôi cũng đủ biết Thành Chủ của hắn là người giàu có đến mức nào.

“Vào đi mấy tên nhóc, trễ rồi”

Dạ Hành thanh âm bên trong vang ra, cả đám như lũ nhà quê lúng túng nối đuôi nhau lên xe. Ngay khi người cuối cùng tiến vào, đoàn xe lại tiếp tục lăn bánh. Đích đến chính là Vực Chủ Điện, nơi Vực Chủ đại nhân với tâm trạng hào hứng đang chờ đợi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.