Chương trước
Chương sau
Vân Chính Thiên bình an vô sự trở ra, mặc dù bị Ám Kim Khủng Trảo Hùng truy sát như vậy, thực khó để Vương Hạo bốn người tin được. Bọn hắn từng tự mình thể nghệm uy lực kinh khủng của hồn thú này, đừng nói Vân Chính Thiên chỉ là Hồn Tông cấp bậc, cho dù là Hồn Vương bọn hắn, hoặc đạt tới Hồn Đế cấp bậc cũng phải kiêng dè bảy phần. Bất quá, đúng là hắn vẫn có thể toàn mạng mà trở ra, nghịch thiên tình huống hiếm có.

Vân Chính Thiên cũng không có để ý tới thái độ của bọn hắn, chỉ gật đầu mỉm cười, sau đó xoay lưng đi về phía đồng đội. Đám đội trưởng này, hắn không có bao nhiêu hảo cảm, sau này vẫn là đối thủ đi, ít tiếp xúc lại một chút cũng được.

Hiện tại trốn thoát được Ám Kim Khủng Trảo Hùng, xem như Thiên Đạo khảo nghiệm thuận lợi thông qua. Tiếp theo bọn hắn sẽ phải xông lên Thiên Sơn, tiến vào Thông Thiên Tháp khiêu chiến mười tám tầng thủ hộ giả, đoạt lấy bảo vật của Vực Chủ.

Nhắc đến Vực Chủ, hắn không khỏi có cảm giác khó tả. Khi hắn từ trong hắc kén tỉnh dậy, thì Vực Chủ đã chủ động rời đi trước đó, có lẽ lão gia hỏa không dám đối diện với Vân Chính Thiên sau khi gây ra cái chết của Vĩnh Lăng.

Vĩnh Lăng bị Huyết Đế một đao xuyên ngực, thi thể nàng được đại sứ giả bảo vệ khỏi trận chiến của Bao Lão và Huyết Đế. Ngay khi Vực Chủ thức tỉnh, hắn vì hối hận mà xây cho nàng một nơi yên nghỉ, đồng thời hướng nàng nói lời xin lỗi.

Vân Chính Thiên sau khi tỉnh dậy, cũng đã đến mộ của nàng, ngồi ở đó suốt mười ngày mười đêm, không ăn không ngủ. Hắn thực sự rất đau lòng vì cái chết của Vĩnh Lăng. Bất quá, mối thù này không thể đổ lên đầu Vực Chủ được, bởi vì Vực Chủ chung qui vẫn là người bị hại, tất cả đều do hắc hóa lực lượng trong ma kiếm mà ra.

Vĩnh Lăng chết đi, để lại cho hắn một vết thương không thể nào lành được. Thế nhưng, từ khi đệ nhị võ hồn hoàn thành thức tỉnh, hắn đã nắm trong tay khả năng chưởng khống linh hồn, tuy hiện tại chỉ có thể tác động lên sinh vật sống, không rõ người đã chết có hiệu quả hay không, bất quá, hắn vẫn đứng trước mộ của nàng, thề độc một câu.

“Vĩnh Lăng, nàng phải đợi ta, cho đến khi ta trở nên thật sự cường đại, ta sẽ trở lại Huyết Đô một lần nữa, sẽ đem linh hồn nàng rời khỏi đây, cùng với ta đi chu du khắp chân trời gốc bể.”

Môi trường của Huyết Đô theo như Bao Lão nói rất đặc thù, năng lượng linh hồn ở trong này vẫn tồn tại ở một dạng đặc biệt, rất khó bị tan vào hư vô như thế giới bên ngoài. Vì vậy để linh hồn của nàng không biến mất, hắn đã hướng Bao Lão chuyển lời tới Vực Chủ rằng, đừng phá hủy Huyết Đô. Bao Lão tất nhiên hiểu lý do của hắn, lão không do dự gật đầu đáp ứng.

Hắn muốn thực hiện lời hứa với nàng, dẫn nàng rời khỏi Huyết Đô đi xem thế giới bên ngoài.

Tiến tới vị trí Long Thần thành tiểu đội, Vân Chính Thiên nhoẻn miệng cười nói:

“Mọi người vẫn khỏe chứ?”

Thanh âm của hắn vô cùng bình thường, tựa như những ngày vừa qua đối với hắn không hề phát sinh bất cứ sự tình nào.

Hàn Thanh Chi đột nhiên từ phía sau lao lên, bay thẳng vào người hắn, hai tay choàng qua cổ, hai chân gác lên hông, ghì hắn thật chặt, có chút nghẹn ngào nói:

“Ca ca, ta cứ nghĩ ngươi chết rồi chứ?”

Vân Chính Thiên ha ha cười, một tay xoa đầu nàng nói:

“Nha đầu ngốc, ca ca của ngươi thần thông quảng đại lắm, làm sao dễ dàng mà chết được.”

Lương Thế Nhân cũng lại gần, một mặt không vui, nhìn hắn nói:

“Ngươi làm sao lâu như vậy mới trở về?”

Vân Chính Thiên buông Thanh Chi xuống, gãi gãi đầu đáp:

“Xảy ra một số cớ sự không mong muốn, tốn của ta không ít thời gian để trở ra. Bất quá ta đã về rồi, các ngươi đừng lo lắng nữa.”

“Hừm, ai mà lo lắng cho ngươi.” Lương Thế Nhân, Can Hữu Long, Tiếu Phong cùng Hoa Quyển Sinh trăm miệng một lời. Vân Chính Thiên nghe vậy lập tức trợn cả hai mắt lên.

Nhất thời cả đám phá lên cười thành tiếng, đội trưởng bọn hắn tai qua nạn khỏi, làm sao không vui mừng cho được. Tâm lý ít nhiều đều thả lỏng đi mấy phần, dù sao Vân Chính Thiên cũng là linh hồn của Long Thần thành a.

Mã Thiên Hoa bên cạnh, tuy gương mặt tỏ vẻ bình tĩnh nhưng trong lòng nàng lại vì hắn xuất hiện mà phấn chấn lên nhiều. Bất quá, nư nhi giác quan cực kỳ nhạy cảm. Ở trong ánh mắt của Vân Chính Thiên, nàng cảm thấy có một chút kỳ lạ ý tứ, hoàn toàn không giống trước khi hắn rơi xuống Huyết Hải, chỉ qua một vài ngày tựa như đã qua hơn trăm năm sống.

Cực kỳ trầm ổn, thành thục hơn nhưng lại mang một chút dáng vẻ đau thương.

Hắn, hình như có chuyện gì đó giấu kín trong lòng, không muốn nói ra với mọi người. Tuy nàng vô cùng tò mò, nhưng hắn đã lựa chọn không nói, nàng cũng sẽ không hỏi. Chỉ là nàng hơi có chút lo lắng, cảm giác có một khoảnh cách đang dần hình thành giữa hai người.

Vân Chính Thiên hình như cảm nhận được Mã Thiên Hoa đang nhìn mình, hắn lập tức xoay người tránh đi, không dám nhìn thẳng vào ánh mắt của nàng, trực tiếp dẫn cả đội tiến vào thôn nhỏ.

Nội tâm một mảnh âm trầm. Hắn không thể phủ nhận, bản thân có tình cảm với Thiên Hoa, tiến vào Huyết Đô vẫn vậy, mặc cho Vĩnh Lăng luôn ve vãn nhưng hắn vẫn không để tâm. Bất quá, thời khắc hắc hóa trỗi dậy, hắn biết mình đã phạm sai lầm không thể vãn hồi lại được.

Vĩnh Lăng sau đêm đó cũng trở nên nghiêm túc hơn, đối với hắn thật tâm hơn. Cho dù cuối cùng hắn biết được nàng lừa hắn, nhưng tình cảm của nàng vẫn là thật.

Vĩnh Lăng vì bảo vệ hắn mà chết đi, mang tới cho hắn một vết thương không thể lành được. Chỉ sợ hắn sau này hắn không thể dễ dàng tiếp nhận được tình cảm của người con gái khác, dù là của Thiên Hoa cũng như vậy.

Hắn cần có thời gian, thực hiện lời hứa với Vĩnh Lăng về sau, may ra tâm tính của hắn mới có thể cải biến được một chút.

Tiếu Phong lúc trước đã đi thám thính, thì ra thôn nhỏ này ngoại trừ bán một số dược phẩm, thức ăn và quần áo ấm thì không còn bán gì hết. Ngay cả nhà trọ cũng không có, điều này đồng nghĩ với việc bọn hắn phải nhanh chóng tiếp tục xông lên Thiên Sơn.

Thiên Sơn này, chính là một tọa cự sơn khổng lồ, từ dưới chân núi nhìn lên hoàn toàn không thấy đỉnh. Khoảng giữa lưng chừng núi đã có băng tuyết bao phủ, kéo dài lên tận trên cao. Tựa như có một bức tường băng tuyết đang bao phủ bọn hắn vậy.

Theo như mô tả trong sách cẩm nang, Thiên Sơn này không quá khó khăn để xông lên, chỉ cần chú ý một số khu vực có vách đá dựng đứng cheo leo hoặc vực thẳm sâu không đáy mà thôi. Quan trọng nhất có lẽ chính là thời tiết, càng lên cao Thiên Sơn nhiệt độ càng hạ xuống. Nếu trong đội có một tên hỏa hệ hồn sư tồn tại, vấn đề này liền được giải quyết.

Bất quá, hỏa hệ hồn sư số lượng đông đảo, hầu như tiểu đội nào cũng sẽ có ít nhất một thành viên. Vì vậy đối với bọn hắn mà nói, Thiên Sơn này so với Thiên Đạo thoải mái hơn nhiều lắm.

Năm tiểu đội tới được chân núi Thiên Sơn, không theo qui tắc ai đến trước đi trước nữa, mà bọn hắn thích đi lúc nào thì đi, miễn cả đội có đủ năng lực một mạch leo tới đỉnh Thiên Sơn hay không thôi.

Tu La thành luôn là đội dẫn đầu. Vương Hạo hắn nếu là người thứ hai, không ai dám xưng là người thứ nhất. Với tác phong cuồng bạo, Tu La thành tiểu đội dừng chân ở thôn nhỏ không quá ba ngày, trực tiếp chỉnh trang quân phục, xông lên Thiên Sơn.

“Vương Hạo hắn thật kiêu ngạo a.”

Lương Thế Nhân một bên nói, hắn đối với Vương Hạo không có hảo cảm, có thể nói còn rất chát ghét nữa. Nhưng không thể phủ nhận hắn rất có thực lực. Lấy tuổi của hắn khoảng mười tám, mười chín tuổi liền đạt tới cấp bậc này, võ hồn phẩm chất lại cao, tuyệt đối đáng để kiêu ngạo.

Vân Chính Thiên nghe vậy, hắn lại nhìn Lương Thế Nhân thật sâu, lại nói:

“Ta thấy hắn tư chất chưa chắc so với ngươi cao hơn. Đừng quên xuất phát điểm của ngươi kém hơn hắn rất nhiều. Tin ta đi, cho ngươi vài năm, tuyệt đối không thua kém hắn.”

Vân Chính Thiên ngữ điệu khích lệ, làm chiến ý trong người Lương Thế Nhân bất giác dâng cao. Đúng vậy, bọn hắn đâu phải con sâu cái kiến, tất cả đều là tinh anh từ Long Thần thành xuất ra một cái tiểu đội này.

Nếu bản thân mình còn không tin tưởng, thì còn biết tin vào cái gì nữa.

Bất quá trước khi Vương Hạo rời đi, không quên quăng lại cho Vân Chính Thiên cái nhìn bất thiện, sau đó lại nhìn sang Mã Thiên Hoa vô cùng trìu mến.

Hàn Thanh Chi cũng là nữ nhi, cảm giác cực kỳ sắc bén, không nhịn được mà la lên:

“Tên Vương Hạo kia có ý đồ xấu với Thiên Hoa tỷ, ca ca ngươi nhất định phải cho hắn bài học.”

Vân Chính Thiên nghe vậy, không khỏi giật mình, sau đó nhìn Hàn Thanh Chi gương mặt đáng yêu đang tức giận mà nói:

“Tất nhiên rồi, dám có ý đồ xấu với Long Thần thành tiểu đội, dù là ai ca ca cũng sẽ trừng trị hắn.”

Mã Thiên Hoa đột nhiên đứng dậy, đi tới trước mặt Vân Chính Thiên nói:

“Chính Thiên, ta muốn nói chuyện riêng với ngươi.”

Không khí vui vẻ đột nhiên trở nên căng thẳng lạ thường. Mã Thiên Hoa thái độ cực kỳ dứt khoác. Vân Chính Thiên nụ cười lập tức biến mất, nhưng trong mắt hắn lại không có nữa điểm bất ngờ, xem ra mấy ngày nay bản thân bày ra biểu hiện vui vẻ vẫn không thể qua được mắt nàng, nữ nhi giác quan thật nhạy cảm.

Năm người còn lại nhìn Vân Chính Thiên và Mã Thiên Hoa có chút khó hiểu, vẻ mặt Thiên Hoa thì nghiêm trọng lắm. Nhất thời không biết đã xảy ra chuyện gì, bọn họ cũng chỉ vừa gặp lại nhau mấy ngày thôi mà, làm sao lại có chuyện cãi vã được.

Bất quá, tình lữ gây nhau, bọn hắn là người ngoài, tuyệt không muốn dính dáng vào a. Vạn nhất bọn hắn giận cá chém thớt, là chết cả đội.

Vân Chính Thiên lườm năm tên nhiều chuyện bên kia một cái, sau đó đứng thẳng lên chủ động đi sang một góc vắng vẻ. Mã Thiên Hoa thấy vậy cũng không chậm trễ đi theo.

Vừa tới nơi, nàng liền nói, không dông dài, không lòng vòng, trực tiếp nói ra câu hỏi của nàng:

“Chính Thiên, ngươi làm sao lại tránh mặt ta như vậy?”

Vân Chính Thiên ánh mắt tỏ vẻ ngạc nhiên, lập tức hỏi lại:

“Ta có như vậy sao?”

“Mấy ngày nay ta quan sát ngươi rất kỹ. Không qua mắt được ta đâu.”

Mã Thiên bực bội nói. Hai người qua lại với nhau hơn một năm, làm sao không hiểu tính cách của đối phương được. Nàng còn biết Vân Chính Thiên có một tật xấu, đó là lúc nào cũng là người âm thầm một mình gánh chịu hết tất cả, không để cho một ai biết.

Mã Thiên Hoa tất nhiên không đồng ý với tính cách này, hai người cũng nhiều lần cãi nhau chỉ vì Vân Chính Thiên không hề lo lắng cho an nguy của mình mà đơn độc đối mặt với nguy hiểm.

Cố sự băng qua Thung Lũng Huyết Hải mấy hôm trước, cũng là một ví dụ điển hình.

Thế nhưng lần này thoát khỏi quỷ môn quan, hắn lại có sự thay đổi. Sau khi từ Thung Lũng Huyết Hải trở lên, theo con mắt của Thiên Hoa thì Chính Thiên dường như hóa thành một con người khác.

Tuy bề ngoài vẫn không thay đổi, nhưng thái độ của hắn đối với nàng thực sự khác lạ. Mã Thiên Hoa không biết giải thích như thế nào, chỉ biết đây không phải là Vân Chính Thiên của nàng như trước.

Vân Chính Thiên hai mắt âm trầm, hắn không có tiếp tục lên tiếng. Mã Thiên Hoa thấy vậy giận dữ nắm lấy tay hắn, đặt lên gò má của nàng, thanh âm nghẹn ngào nói:

“Ngươi nhìn thẳng vào mắt ta mà nói đi. Nói rằng mọi thứ vẫn ổn.”

Vân Chính Thiên lúc này không thể không ngẩng mặt lên nhìn vào nàng, chỉ thấy trước mặt vẫn là nàng, vẫn là Mã Thiên Hoa dung nhan tuyệt sắc khuynh thành năm đó.

Chỉ hận một điều, hắn ở trong Huyết Đô quá lâu rồi, tâm tính bị sát khí ảnh hưởng nặng nề, dường như trở thành một người vô cảm. Lại trải qua cố sự với Vĩnh Lăng trong Huyết Đô, hắn tự biết bản thân đời này kiếp này không còn xứng với Mã Thiên Hoa nữa.

Huyết Đô tuy mang tới vô vàn chỗ tốt, tôi luyện một Vân Chính Thiên đầy quyết đoán, ra tay không chút do dự, tâm tình thành thục hơn rất nhiều. Nhưng cũng lấy của hắn rất nhiều thứ. Bây giờ tình cảm đối với hắn đã là một thứ xa xỉ.

Vân Chính Thiên ánh mắt ảm đạm, đột ngột hắn rút bàn tay lại.

Hưu!

Ngay khoảnh khắc hắn đem bàn tay của mình kéo về, Mã Thiên Hoa có cảm giác tựa như vạn tiễn xuyên tâm, tình cảnh mà nàng không mong muốn nhất cuối cùng đã xảy ra.

Hắn, không dám nhìn thẳng vào mắt ta mà nói ‘Mọi chuyện vẫn ổn’, cho dù hắn có đang nối dối đi chăng nữa, ta vẫn muốn nghe được một câu này từ hắn.

Hắn, tại sao lại thay đổi như vậy, hay Thiên Hoa ta đã làm gì sai.

Không lẽ hắn hiểu lầm chuyện giữa ta và Vương Hạo, không được, ta phải giải thích cho hắn hiểu. Ta và tên kia cũng không xuất hiện bấy cứ cái gì cảm giác.

Mã Thiên Hoa trong lòng một nỗi tơ vò không thể gỡ được, Vân Chính Thiên cũng không có đem mọi chuyện giải thích ra, bởi vì nếu Mã Thiên Hoa biết được chân tướng sự việc, nàng còn đau khổ hơn rất nhiều.

Vân Chính Thiên thà chọn hạ sách như vậy, còn hơn để nàng đời này vì hắn mà đau khổ. Hắn không thể lừa dối nàng, càng không muốn giấu giếm nàng bất cứ chuyện gì, nhưng trong trường hợp này, lựa chọn xa lánh để nàng dần từ bỏ hắn, xem ra là cách tốt nhất.

“Thiên Hoa, ta không xứng với ngươi, chúng ta... dừng lại ở đây đi.”

Vân Chính Thiên tưng chữ rơi xuống, hắn lập tức xoay người bỏ đi, để lại Mã Thiên Hoa gương mặt dần hóa thành tuyệt vọng. Nàng bây giờ, muốn khóc nhưng không thể khóc được.

“Tại sao lại đối xử với ta như vậy?”

Mã Thiên bất giác gào lên. Một cỗ nóng rực hỏa diễm vào lúc này đột nhiên xuất hiện, hỏa diễm dâng hiến một màu đen kịt hắc viêm.

Phừng!

Là Tà Hỏa chi lực vốn ngủ say trong cơ thể nàng, vì nội tâm đau đớn mà trực tiếp trỗi dậy.

Tà Hỏa Phượng Hoàng võ hồn chủ động phóng thích ra, hỏa diễm cuồn cuộn đem khu vực xung quanh nhấn chìm vào biển lửa.

Một số tiểu đội khác đứng gần đó không khỏi hốt hoảng mà lui ra xa, ai nấy đều một mặt chấn kinh. Loại hỏa diễm này mang tới cho bọn hắn uy áp cùng cực.

“Chuyện gì vậy?” Linh Tôn Thượng đứng gần đó hoảng sợ kêu lên, hắn cùng đồng đội vẫn chưa xông lên Thiên Sơn, lúc này dưới tình huống Mã Thiên Hoa biến hóa mà kinh hãi.

Tà Phượng trực tiếp bay lên không trung, cánh phượng to lớn mở ra, tức thì hỏa diễm điên cuồng phóng thích. Nóng rực cảm giác trong nháy mắt bao trùm cả thôn nhỏ. Nếu để nàng tự do hành động, chỉ sợ cả thôn nhỏ này trong nháy mắt hóa thành tro tàn.

Vân Chính Thiên sắc mặt ngưng trọng, hắn không ngờ thái độ của mình lại khiến Tà Hỏa trong người Mã Thiên Hoa thừa cơ hội trỗi dậy như vậy. Xem ra nội tâm Mã Thiên Hoa vừa mềm yếu, Tà Hỏa dường như có linh trí, liền nắm bắt cơ hội mà bùng phát.

“Thiên Hoa...” Vân Chính Thiên bất đắc dĩ lắc đầu, ngay sau đó một đạo màu lam ánh sáng từ ngón tay hắn bắn thẳng vào mi tâm Mã Thiên Hoa. Ngay khi đạo lam sắc này vừa dung nhập vào, trên người nàng bất đầu xuất hiện từng mảng băng phong, băng lãnh khí tức xuất hiện khiến nhiệt độ không khí trở lại trạng thái cân bằng.

Băng hàn khí tức trực tiếp đem toàn bộ hắc viêm đang cuồng quấy kia đóng băng lại.

Thật kinh khủng năng lực chưởng khống băng nguyên tố. Linh Tôn Thượng thấy một màn này không khỏi thất kinh. Vân Chính Thiên năng lực, không ngờ lại tiến triển nhanh như vậy, cứ như một ngày tiến vạn dặm.

Hắc viêm bị đóng băng lập tức hóa thành tro bụi. Khí tức Tà Hỏa trên người nàng cũng nhanh chóng ảm đạm đi, không tới mười hơi thở sau liền trực tiếp biến mất.

Mã Thiên Hoa rên lên một tiêng đau đớn, thân thể từ không trung bắt đầu rơi xuống, dường như đã bất tỉnh.

Vân Chính Thiên lập tức phóng người lên đỡ lấy nàng, đem nàng nhẹ nhàng đặt xuống đất.

“Thiên Hoa làm sao vậy, Tà Hỏa không phải gần đây đã áp chế hay sao?”

Lương Thế Nhân một mặt tuy lo lắng nói như vậy, thế nhưng ai nấy đều biết, nguyên nhân Tà Hỏa đột nhiên bùng phát dữ đội, là sau khi Thiên Hoa cùng Chính Thiên nói chuyện.

Tuy không biết hai người đã nói với nhau cái gì, nhưng như vậy là hết sức nguy hiểm. Vạn nhất Vân Chính Thiên không thể khống chế được, không những bản thân Mã Thiên Hoa nguy hiểm, mà những người khác cũng rơi vào hiểm cảnh.

Uy lực của Tà Hỏa, không ai dám tự tin nói sẽ chiến thắng được. Nhất là Lương Thế Nhân từng tận mắt chứng kiến Mã Thiên Hoa nhập ma năm đó.

Vân Chính Thiên nhìn Mã Thiên Hoa chìm vào giấc ngủ, trong lòng không khỏi thống khổ, hắn ngửa mặt lên trời gầm lên một tiếng vang vọng toàn cõi Thiên Sơn.

..............

Hôm qua noel mọi người có vui không. Bao Lão say bí tỉ nên đành có lỗi a. Hôm nay viết dài hơn một chút thỉnh sự tha thứ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.