Chương trước
Chương sau
Hắc Phong ánh mắt phẫn nộ, trầm giọng quát lên:

“Vô tri tiểu tử, đừng nghĩ miệng lưỡi của ngươi có thể giúp ngươi giữ được mạng. Bây giờ ta sẽ đánh chết ngươi, để xem rốt cuộc có ai vì ngươi mà tìm ta tính sổ.”

Dứt lời, Hắc Phong như hóa thành một đạo gió lốc màu đen, thẳng tới trước mặt Vân Chính Thiên, một quyền như điện xẹt lập tức oanh ra, không gian phản phất mún vỡ nát.

Vân Chính Thiên đối mặt một quyền này, vẫn không chút nào sợ sệt, Hắc Kiếm đưa lên chặn lấy bạo quyền, hai tay siết chặc chuôi kiếm.

OANH!

Một cỗ kinh khủng lực lượng va đập thẳng vào bề mặt Hắc Kiếm, chỉ thấy Vân Chính Thiên trực tiếp bị đánh bay lại phía sau. Hắc Kiếm không khỏi cắm xuống đất kéo thành một vệt dài hơn mười mét mới dừng lại.

Thật là mạnh mẽ lực lượng, Hắc Phong võ hồn hẳn là một lại chuyên tu luyện lực lượng a.

Thế nhưng đối với công kích dường như có thể đập nát cả núi này, hắn chậm rãi ngẩng đầu lên, gương mặt vẫn có chút tiếu ý, nói:

“Nếu là sư phụ ta đánh ra một quyền, đảm bảo ta thi cốt vô tồn. Hắc Phong ngươi muốn làm sư phụ của ta, ngươi tu còn chưa đủ.”

Lại mắng! Hắc Phong trại chủ lại bị mắng, đây có thể nói là ngày mà đám thảo khấu lâu la nhìn thấy Hắc Phong tôn nghiêm liên tục bị một tên thiếu niên xúc phạm.

Đây cũng là lần bọn hắn trông thấy Hắc Phong lửa giận bốc cao ngùn ngụt nhất. Cả đám không hẹn mà cùng lui lại xa hơn chút nữa, như sợ bị lửa giận của Hắc Phong khiến cho tai bay vạ gió vậy.

“Tiểu tử, ngươi năm lần bảy lượt công kích ta, vậy thì đừng trách bổn tọa ra tay độc ác.”

Hắc Phong rít lên một tiếng, sáu vòng hồn hoàn sau lưng hắn càng thêm rực rỡ. Màu sắc hồn hoàn kinh người, là bốn tử, hai hắc.

Đạt tới Hồn Đế cảnh giới, mật độ hồn lực bên trong cơ thể đã đủ độ đậm đặc, mỗi một chiêu đánh ra đều mang trong đó khủng bố lực lượng. Tùy rằng vừa nãy Vân Chính Thiên nhìn có vẻ nhẹ nhàng cản lại một quyền kia, nhưng cánh tay cũng hắn đã có dấu hiệu run rẩy.

Bất quá, Hắc Phong càng lâm vào trạng thái tức giận, hắn càng khó kiểm soát được hành động và tâm tình. Vân Chính Thiên chính là mong chờ điều này làm Hắc Phong để lộ sơ hở. Chỉ cần tìm được nhược điểm của hắn, cơ hội chiến thắng liền tăng cao mấy lần.

Võ hồn của Hắc Phong, là một loại cường đại thú võ hồn, gọi là Đại Lực Kim Cang Hùng. Loại này võ hồn sở hữu khủng bố lực lượng, lại thêm thể chất vô cùng dẻo dai, mạnh mẽ cùng linh hoạt. Đích thị một cái cao cấp võ hồn tồn tại.

Tuy không biết hắn mấy năm nay làm cách nào để tu vi tăng lên nhanh như vậy, nhưng lấy tuổi chưa vượt qua bốn mươi lại có thể bước vào Hồn Đế cấp bậc, đích xác không tầm thường.

Sau khi phóng thích võ hồn về sau, trên người Hắc Phong mọc ra một lớp dày đặc lông gấu màu đen, một đôi hùng trảo thuận theo xuất hiện. Hùng trảo va vào nhau vang lên tiếng ‘leng keng’ vô cùng khó chịu. Ánh mắt Hắc Phong khóa chặt Vân Chính Thiên thân ảnh, miệng gấu gầm gừ không ngớt.

Đối với hồn sư sở hữu thú võ hồn mà nói, mỗi một bình cảnh sẽ làm bọn hắn hóa thú càng thêm chân thực. Hiện tại Hắc Phong sáu hoàn tu vi, đã gần như hóa thành một đầu Đại Lực Kim Cang Hùng hàng thật giá thật. Nếu như hắn may mắn đột phá Hồn Thánh, thành công ngưng luyện ra võ hồn chân thân, như vậy có thể coi như một đầu Kim Cang Hùng chân thực rồi.

Cho nên có thể nói, Hồn Thánh chính là cánh cửa quan trong nhất mà một tên hồn sư phải vượt qua, chính là dấu chân đầu tiên bước vào con đường cường giả.

Vân Chính Thiên ngoài miệng thì tỏ vẻ khinh thường, nhưng nội tâm hắn lại cực kỳ cẩn trọng. Hắc Phong là đại thủ lĩnh của Liên Minh Thảo Khấu, tự nhiên có chỗ hơn người, không thể cùng mấy tên Lão Bạch, Đinh Lăng kia so sánh ngang hàng được.

Hắc Phong hai mắt của hắn chuyển sang một màu máu, sát khí cuồn cuộn phóng thích mà ra. Thân hình ngã về phía trước, giậm chân một cái trực tiếp thẳng hướng Vân Chính Thiên mà xông qua. Sau lưng Hắc Phong, đệ nhất hồn hoàn lóe lên. Tức thì một cái đầu gấu hư ảnh ngưng tụ nơi hùng trảo của hắn.

“Sử dụng đệ nhất hồn kỹ? Ngươi xem ta giống như đám tiểu tử vừa nứt mắt ra chơi thật sao?”

Vân Chính Thiên hừ lạnh, Hắc Kiếm trên tay biến mất. Mà ngay thời điểm một vệt lam quang lóe lên, bức tường băng khổng lồ che lấp Liên Minh Thảo Khấu đại bản doanh cũng hóa thành vô số điểm sáng. Mà những điểm sáng này, theo tâm niệm của Vân Chính Thiên dần dần hóa thành một dòng suối màu lam, bay tới huyền phù xung quanh hắn.

Hắc Phong nhìn thấy một màn này, vẻ mặt cực kỳ kinh ngạc. Vân Chính Thiên năng lực chưởng khống băng nguyên tố, đã đạt tới trình độ tương đương cao cường.

Hắn tuổi tác còn nhỏ như vậy, lại có thể tiến vào trình độ mà người bình thường phải tĩnh tu cả đời mới đạt được. Nếu không sớm nhổ đi cái gai này, chỉ sợ cho hắn thêm vài năm, Hắc Phong thực sự không còn tư cách cùng hắn so đấu.

“Chết cho bổn tọa.”

Hắc Phong điên cuồng gầm lên, hùng trảo mang theo đầu gấu hư ảnh đột nhiên hóa lớn lên, thể tích trong nháy mắt bành trướng gấp ba lần. Một cỗ lực lượng không gì sánh bằng từ trên không vỗ xuống, trong chớp mắt đã đem một vùng đất nơi Vân Chính Thiên đặt chân, đánh vỡ thành vô số mảnh vụn.

ẦM!

Kịch liệt chấn động khuếch tán mà ra, ngay cả Thế Nhân cùng Hữu Long đại chiến bên kia, cảm nhận một trảo uy lực bậc này, trong mắt không giấu được sự lo lắng.

“A Thiên...”

Hắc Phong thân ảnh to lớn đứng đó, bốn phía xung quanh đều bị một trảo lúc nãy cào nát lên, thế nhưng vẫn không nhìn thấy Vân Chính Thiên đâu. Đột nhiên lúc này, Hắc Phong bỗng ngửa mặt lên trời, lạnh tanh nói:

“Quả nhiên không làm gì được ngươi.”

“Ta đã nói, đệ nhất hồn kỹ, há có thể làm ta bị thương?”

Vân Chính Thiên thanh âm từ trên trời vọng xuống, một đôi Phượng Dực khẽ khinh động trong gió, đem thân thể Vân Chính Thiên huyền phù nơi không trung.

“Tốc độ nhanh như vậy, là ngoại phụ hồn cốt?” Hắc Phong hỏi.

Vân Chính Thiên không có trả lời, bàn tay đem chuôi Băng Đế Kiếm nắm chặc lại, trong mắt một mảnh kiếm ý lóe lên. Tức thì dòng suối màu lam vốn đang bao phủ hắn đột nhiên đông cứng lại.

Vân Chính Thiên nói:

“Tiếp chiêu.”

Băng Đế Kiếm mang theo cực hàn khí tức, một kiếm chém thẳng tới Hắc Phong vị trí. Mà dòng suối màu lam kia cũng hóa thành vô số băng nhận, đối với Hắc Phong mà phóng tới.

“Để ta đánh chết ngươi, sau đó cưỡng chế đem ngoại phụ hồn cốt này tróc ra. Xem như trả nợ cho ta đi.”

Hắc Phong thống khoái nói. Ngoại phụ hồn cốt tồn tại, đừng nói Hồn Đế như hắn kinh tâm động phách, mà ngay cả Phong Hào Đấu La cũng vì thế mà sẵn sàng đại chiến một trận a.

Bất quá Nhân Vực là nơi có pháp tắc, phàm là hồn sư đã hoàn thành hấp thu hồn cốt, liền không thể tự tiện dùng vũ lực bức ra. Nếu không sẽ bị lực lượng chấp pháp triệt để xử lý. Nhưng nhứ thứ luật lệ này chỉ áp dụng cho bình thường hồn sư, còn những tên ác ôn như thảo khấu này, lại là thứ chẳng đáng để ý.

Nếu hôm nay Vân Chính Thiên thực sự chết dưới tay Hắc Phong, Hỏa Phượng Dực chắc chắn sẽ bị hắn tước đoạt.

Trông thấy Băng nhận bắn tới, Hắc Phong hạ thấp mã bộ, sau lưng đệ tam hồn hoàn sáng lên.

Kim Cang Biến.

Hồn kỹ vừa triển khai, bộ lông gấu màu đen của hắn có thêm một tầng kim sắc óng ánh. Mà dưới ánh trăng đêm nay, kim sắc càng tỏa ra mãnh liệt phản chiếu, tựa hồ như một mảnh gương vậy.

Đệ tam hồn kỹ này mang tới cho Hắc Phong hiệu quả tăng phúc phòng ngự. Băng nhận của Vân Chính Thiên bắn trúng người hắn, trực tiếp vỡ tan tành, hoàn toàn không mang tính công kích gì cả.

“Rác rưởi.” Hắc Phong đắc ý cười lạnh.

Dưới tình huống triển khai Hỏa Phượng Dực, lại sử dụng Băng Đế Kiếm tự nhiên uy lực không thể nào bằng bình thường. Bất quá đây nào có phải đệ nhất hồn kỹ của hắn, Vân Chính Thiên vừa rồi chỉ đơn giản đem một chút băng thuộc tính còn sót lại của bức tường băng, chuyển hóa thành công kích mà thôi.

Công kích thực sự, vẫn còn ở phía sau.

Vân Chính Thiên ngón tay kết ấn, tức thì Hắc Phong vốn còn dương dương tự đắc đột nhiên trợn to cả hai mắt.

Một cỗ cực hàn chi khí không biết từ đâu đã xâm nhập vào thân thể hắn, đem kinh mạch cùng đan điền chậm rãi phong bế lại.

Đây là Băng Tỏa Thuật, lại là một hồn kỹ khống chế mà Vân Chính Thiên tự nghĩ ra, dựa trên khả năng chưởng khống băng thuộc tính.

Cái ngu của Hắc Phong, chính là để đám băng nhận kia công kích vào người, tuy rằng không đủ tạo thành vết thương bên ngoài, nhưng âm thầm xâm nhập vào bên trong vẫn dễ dàng làm được.

Bất quá, Băng Tỏa Thuật loại thủ đoạn này áp dụng lên Hồn Đế cường giả lại vô cùng miễn cưỡng. Theo phán đoán của hắn, Băng Tỏa Thuật chỉ có hiệu quả cầm chân Hắc Phong không tới ba giây đồng hồ.

Thế nhưng ba giây này, đã đủ cho hắn tiếp tục triển khai công kích.

“Khốn kiếp.” Hắc Phong điên cuồng vận chuyển hồn lực giải khai phong tỏa, thế nhưng dù hắn có cố gắng đến đâu, thời gian bị phong tỏa cũng không ít hơn hai giây được.

Ngay khi Hắc Phong còn đang chật vật bên dưới, Vân Chính Thiên trên tay không biết từ lúc nào đã nắm lấy Hỏa Phượng Kiếm. Mãnh liệt hỏa diễm theo thân thể hắn tỏa ra tràn ngập trong phiến thiên địa này, một con hỏa phượng hoàng từ bên trong hỏa diễm đó ngưng hình mà ra.

“HÓT.”

Hỏa Phượng xuất thế, liền đốt thương khung.

Đệ nhị hồn kỹ, Thiên Hỏa Đốt Thương Khung.

Dưới sự tăng phúc mãnh liệt từ Hỏa Phượng Dực, Vân Chính Thiên thực sự đem uy lực của đệ nhị hồn kỹ này đẩy lên mức cực hạn. Trong nháy mắt, Hắc Phong thân gấu to lớn, trực tiếp chìm vào trong biển lửa.

..............
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.