Chương trước
Chương sau
“Vân Chính Thiên, ngươi nguyện ý tiếp nhận vị trí này hay không?”

Chu Bá Thước thoại âm ở bên trong chính điện vang vọng. Ngay lập tức mọi ánh mắt đều đổ dồn về Vân Chính Thiên ba người vị trí.

Vân Chính Thiên chính là một mặt há mồm, hắn vạn lần không nghĩ Chu Bá Thước chuyện quan trọng nói ra, lại là muốn truyền vị cho hắn.

Chuyện này làm sao có thể được. Vân Chính Thiên không phải đội trưởng chức vị, hơn hết hắn lại là quân đoàn một tên binh sĩ. Chưa nói đến việc mấy vị đội trưởng ở đây đều chưa chắc đồng ý tán thành a.

Dù Vân Chính Thiên hắn là đại ân nhân đối với Bàn Long môn nhưng ai lại không muốn mình trở thành chưởng môn của một môn phái. Đối với Vân Chính Thiên giống như người ngoài như thế này, vẫn là không tiện tiếp nhận chức vị quan trọng này a.

Dường như hiểu được suy nghĩ của hắn, Lý lão sư nói: “Vân Chính Thiên chính là một tay ta dạy dỗ, hắn mặc dù tòng quân nhưng gốc gác vẫn xuất thân từ Bàn Long môn chúng ta. Xét thấy cống hiến của hắn vô cùng vượt trội, lại mang tính quyết định vận mệnh tông môn. Vì vậy chưởng môn liền chọn hắn làm người kế vị. Các vị, quá trình bỏ phiếu bắt đầu.”

Vân Chính Thiên một mặt dở khóc dở cười, hắn ở chỗ này chính là muốn xem náo nhiệt một thoáng. Ai ngờ bản thân lại bị đem trở thành trung tâm của mọi sự. Bất quá, hắn nhất thời không tiện đem Chu Bá Thước kỳ vọng đặt trên người hắn vứt bỏ đi. Chỉ có thể tạm thời chờ đợi kết quả cuộc bỏ phiếu.

Chỉ cần một đội trưởng đối với hắn bỏ phiếu chống, là được.

Chính điện đám đội trưởng bỏ phiếu quá trình so với lúc nãy tốc độ chậm hơn nhiều. Mọi người đều suy nghĩ rất cẩn trọng. Lý do Vân Chính Thiên được chưởng môn lựa chọn, Lý lão sư đã nói ra toàn bộ. Bây giờ chỉ xem xem đám đội trưởng bọn hắn, là nghĩ cho bản thân hay là nghĩ cho đại nghiệp.

Hơn nữa ngày chờ đợi, rốt cuộc cánh tay đầu tiên cũng giơ lên. Theo sau đó tốc độ bỏ phiếu bắt đầu cải tiến.

Vân Chính Thiên tu vi năm hoàn Hồn Vương, vô tình bỏ xa xa thực lực mấy vị đội trưởng. Điều làm bọn hắn quan tâm nhất chỉ là không biếtVân Chính Thiên có hay không nguyện ý dẫn dắt tòa tông môn này. Hắn hiện tại, chính là lâm thời thống lĩnh quản lý việc quân tại Long Thần thành, sợ hắn nhậm chức về sau cũng không quá mức quan tâm, như vậy đối với Bàn Long môn cực kỳ không có ích.

Suy nghĩ của mấy vị đội trưởng này, tự nhiên cũng là suy nghĩ trong lòng Vân Chính Thiên. Hắn là đang lo lắng, làm sao có thể phân thần mà quản lý hai bên cùng một lúc cho được. Mà bên trọng bên khinh, lại càng không thể nào.

Ròng rã nữa tiếng, bỏ phiếu kết thúc. Toàn bộ đều thông qua.

Chu Bá Thước một mặt vui mừng, bất quá lão còn chưa kịp cất tiếng thì Vân Chính Thiên đã nói:

“Chưởng môn, có thể cho ta nói vài lời hay không?”

Chu Bá Thước lắc đầu vài cái cười nói: “Bây giờ ngươi mới là chưởng môn, tự nhiên không cần hỏi qua ý của ta nữa.”

Vân Chính Thiên đứng lên, hướng mấy vị đội trưởng nói:

“Cảm tạ mọi người đặt vào ta không ít kỳ vọng. Thế nhưng chức vị này, ta hẳn không thích hợp cho lắm. Vẫn nghĩ các ngươi nên tiến hành một hồi khảo thí, sau đó lại chọn ra thích hợp tân chưởng môn nhân.”

Từ chối, hắn đúng là từ chối.

Mấy vị đội trưởng gương mặt chấn kinh, trở thành chưởng môn của Bàn Long môn, không tính là cái gì quá trang trọng. Thế nhưng đó lại là mơ ước cả đời của bọn hắn. Vân Chính Thiên lên tiếng từ chối dễ dàng như vậy, khiến bọn hắn có chút chua xót a.

Chu Bá Thước ngồi trên kia thở dài nói:

“A Thiên, ngươi chính là cái thích hợp nhất làm chưởng môn nhân.”

Lý lão sư tiếp lời: “Chu huynh nói đúng, có ngươi ở đây tọa trấn. Bàn Long môn có thể phát dương quang đại được rồi.”

Vân Chính Thiên nghe vậy, hai mắt nhất thời lay động. Hắn làm sao không biết hai người Chu Bá Thước ý đồ. Bản thân hắn tiềm năng cực lớn, vừa nhìn là biết hắn tiền đồ vô pháp hạn lượng. Có hắn một đời chưởng môn nhân mới, Bàn Long môn trong tương lai, không thể nghi ngờ sẽ đạt tới bậc cao danh vọng mà mấy trăm năm qua chưa từng có.

Không biết chừng lại có thể sánh ngang với cái kia cổ lão tông môn Đường Môn, hay Truyền Linh Tháp tổ chức hoặc Chung Cực Hồn Sư Quân Đoàn tam đại thế lực.

Đây chính là tham vọng, tham vọng quá lớn a. Bất quá Chu Bá Thước có thạm vọng như vậy vẫn là bình thường đi, nhìn thấy Bàn Long môn cơ hội phát triển, hắn tự nhiên phải nắm bắt lấy. Chỉ có điều bất đắc dĩ đặt Vân Chính Thiên vào tình huống khó xử.

Vân Chính Thiên thở dài nói:

“Mọi người kỳ vọng vào ta, ta vô cùng cảm kích. Thế nhưng ta lại là lâm thời thống lĩnh trong quân đoàn, sợ rằng khó mà đảm nhận thêm một cái chức chưởng môn nữa a.”

Đám đội trưởng nghe vậy, cũng là gật đầu. Chu Bá Thước thì một mặt chưng hửng. Vân Chính Thiên lời nói tự nhiên có đạo lý. Hắn ưu tiên hàng đầu bây giờ, không phải là lo lắng cho vận mệnh cả tòa thành hay sao. Không có rãnh rỗi đi quản lý một cái tông môn nhỏ bé này.

Sự tình trở nên phức tạp nhất thời cả đám người ở bên trong chính điện trầm mặc suy nghĩ mông lung. Để Vân Chính Thiên trở thành tân chưởng môn nhân, không nghi ngờ gì đem Bàn Long môn đưa lên một tầng cao mới, thế nhưng chuyện này lại vướng một cái khúc mắc không nhỏ.

Nếu như hai bên không tìm được tiếng nói chung, Chu Bá Thước đám người chỉ đánh than thở chấp nhận mà thôi.

Cũng chính vào lúc này, Can Hữu Long bỗng trở nên sáng dạ, hướng Vân Chính Thiên thì thầm mấy câu.

Vân Chính Thiên càng nghe, sắc mặt dần chuyển sang vẻ thông hiểu. Một lát sau hắn rốt cuộc minh bạch, đem ngón tay cái giơ giơ trước mặt A Long, sau đó lại quay sang Chu Bá Thước nói:

“Ta có chuyện này, không biết nói ra có tiện không. Nếu như mọi người đều đồng ý điều kiện ta đưa ra, cái ghế chưởng môn nhân này, hay là tạm thời đưa ta bảo quản.”

Chu Bá Thước cùng đông đảo cao tầng Bàn Long môn, vừa nghe Vân Chính Thiên một lời này, nhất thời trong mắt không giấu được đại hỷ. Mặc dù chưa biết Vân Chính Thiên sẽ đưa ra cái điều kiện gì, nhưng hắn thực sự có ý định ngồi vào cái ghế này a.

“Được, được. A Thiên ngươi cứ nói đi.”

Vân Chính Thiên bước lên, thẳng tắp đi ra chính giữa tòa chính điện này, bắt đầu nói:

“Ta muốn khai lập một cái hoàn toàn mới tông môn.”

Lời vừa thốt ra, cả đám đều há mồm trợn mắt. Bất quá cũng không ai dám đi chặn lại thiếu niên này lời nói, để mặc hắn nói tiếp:

“Các ngươi bình tĩnh nghe ta nói hết. Ta trước hết sẽ khai lập một cái tông môn hoàn toàn mới. Thế nhưng Bàn Long môn vẫn cùng tông môn mới này thiết lập mối quan hệ cực kỳ mật thiết. Hoặc có thể nói, Bàn Long môn sau này hoạt động, đều lấy danh nghĩa tông môn mới này mà làm. Còn chuyện ta hiện tại là lâm thời thống lĩnh của Long Thần thành, sẽ vô cùng dễ giải quyết. Tông môn mới này, ta sẽ trực tiếp tuyển dụng binh sĩ từ trong quân đoàn, mục tiêu hoạt động chủ yếu vẫn là giữ gìn trật tự trị an, bài trừ kẻ xấu có âm mưu gây rối trong thành. Và trên hết, Bàn Long môn chính là chúng ta nội bộ cao tầng nhất. Có như vậy, ta mới có thể vừa đảm bảo Long Thần thành nguyên vẹn cho đến khi Thành Chủ trở lại, vừa đưa Bàn Long môn đưa lên tầng cao mới. Các ngươi thấy như vậy, có được hay không?”

Vân Chính Thiên đem đề xuất của A Long lúc nãy ngắn gọi nói ra một lượt.

Chu Bá Thước, Lý lão sư cùng đông đảo mấy vị đội trưởng vừa nghe xong lời này, rõ ràng minh bạch ý tứ. Đúng là chỉ có một cách này mới có thể thỏa mãn được đối với Vân Chính Thiên sự tình.

Như vậy đồng nghĩ với việc Bàn Long môn chính thức đổi tên, thế nhưng vẫn còn tốt hơn là triệt để tàn lụi.

Thêm một canh giờ bàn luận, rốt cuộc mọi người đều nhất trí thông qua. Tòa tông môn mới mẻ này, liền gọi ngắn gọn là Thiên Phủ, chính là dùng tên của Vân Chính Thiên để tạo một cái danh xưng hoàn toàn mới, cũng là đối với hắn tỏ lòng cảm kích.

Thiên Phủ, vẫn dựa trên cơ sở Bàn Long môn có sẵn mà kế thừa hoạt động. Bàn Long môn trụ sở chính trở thành Thiên Phủ tổng bộ. Bên trong Thiên Phủ, tạm thời chia làm ba đường chủ chốt.

Đầu tiên phải kể đến là Bàn Long đường, là nơi cao tầng lãnh đạo Thiên Phủ hoạt động. Chủ yếu khi có chuyện trọng yếu, Bàn Long đường mới lại mở ra để các thành viên thảo luận với nhau.

Hiện tại Bàn Long đường chỉ có năm thành viên, lần lượt là Chu Bá Thước, Lý lão sư, Can Hữu Long, Lương Thế Nhân cùng Vân Chính Thiên. Chu Bá Thước trực tiếp tấn thăng làm đại trưởng lão Bàn Long đường, mọi việc trong Thiên Phủ đều do lão quyết định nếu Vân Chính Thiên không có mặt.

Đối với Chu Bá Thước vị trí này, trên dưới đều đồng lòng. Dù sao lão theo thời gian cũng đã tiến vào Hồn Vương cấp bậc. Trong phủ thực lực chỉ thua đám người Vân Chính Thiên mà thôi, uy vọng lại không cần phải nói.

Thành viên trong phủ ai cũng có thể gia nhập Bàn Long đường, chỉ cần ngươi tạo ra cống hiến trác tuyệt, uy vọng đủ cao liền có thể thử xin phép gia nhập.

Hai đường còn lại, lần lượt là Thương Nghị đường và Chiến Hồn đường.

Thương Nghị đường, ý nghĩ như tên gọi, đây là phân đường chú trọng phát triển kinh doanh, đem về thu nhập cho Thiên Phủ.

Dù là Thiên Phủ con cưng của trời đi chăng nữa, thế nhưng vẫn phải có tiền mới hoạt động được đấy. Loại hình kinh doanh của Thiên Phủ hiện tại chủ yếu là nhận bảo kê hàng hóa vận chuyển qua lại giữa các thành thị, thu nhận đệ tử dạy học, huấn luyện môn sinh. Ngoài ra về đêm còn xung phong tham gia tuần tra bên trong Long Thần thành.

Thế nhưng để phát triển hơn nữa, cần phải mở rộng qui mô. Vì vậy Vân Chính Thiên không tiếc lời thỉnh mẫu thân của hắn là Hàn Phi, về giúp hắn một tay. Lấy Hàn Phi làm đường chủ Thương Nghị đường, nàng phụ trách phát triển kinh tế.

Hàn Phi bối phận cùng khả năng giao thiệp không thấp, ngắn ngủi mấy tuần nàng liền đem Thiên Phủ mở rộng trao đổi buôn bán với các tầng lớp quý tộc ở các thành thị lân cận, thậm chí một số tông môn lớn nhỏ cũng trở thành bạn hàng của Thiên Phủ.

Tạm thời vấn đề tiền bạc trả công, Thiên Phủ không có thiếu thốn quá mức.

Cuối cùng một đường, chính là Chiến Hồn đường. Nơi đây tập trung toàn bộ hồn sư tinh nhuệ nhất, cũng là lực lượng chiến đấu chủ yếu của Thiên Phủ. Lấy Lương Thế Nhân cùng Can Hữu Long làm song vị đường chủ, trực tiếp huấn luyện tân binh, đồng thời phân phó nhiệm vụ cũng như chia người hoàn thành các đơn đặt hàng bảo kê nhận được trong ngày.

Chiến Hồn đường định ra qui củ, hết thảy thành viên Chiến Hồn đường, liền gọi là Thiên Binh. Thiên Binh cũng có nhiều cấp bậc, đãi ngộ cũng khác nhau. Thiên Binh tham gia nhiệm vụ, hoàn thành nhận được tích lũy, dùng tích lũy đổi lấy thứ hạng cao hơn, đãi ngộ cao hơn.

Thiên Phủ đi vào hoạt động không lâu, lấy uy danh của Vân Chính Thiên, binh sĩ trong thành kéo nhau tới xin gia nhập ngày một tăng lên.

Dù sao Chung Cực Hồn Sư Quân Đoàn không có hạn chế binh sĩ gia nhập cái khác tông môn, chỉ cần khi có lệnh triệu tập, các ngươi nhanh chóng trở về là được rồi, tông môn của các ngươi, mặc kệ đi.

Rốt cuộc ba tháng chuẩn bị chỉn chu, Thiên Phủ đi vào hoạt động một cách trơn tru toàn diện.

Vân Chính Thiên địa vị tự nhiên lớn hơn hết thảy, tự Thiên Phủ chi Chủ a.

..............

Ấp ủ xây dựng một cái tông môn, rốt cuộc đem Thiên Phủ tạo ra. Trong tương lai, Thiên Phủ chính là trọng yếu nhất tông môn tại Nhân Vực. Mọi người chờ xem.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.