Chương trước
Chương sau
Mơ hồ phát giác ánh mắt bất thiện của Vân Chính Thiên nhìn mình, tên Tà hồn sư đẳng cấp Phong Hào đấu la tức giận nhìn hắn, quát:

“Tiểu tử, nhìn cái mẹ gì?”

Vân Chính Thiên vẫn câm như hến, ánh mắt liếc nhìn sang Tử Anh một cái ý muốn hỏi.

Tử Anh nói: “Là ta bắt hắn câm miệng, tiểu tử, ngươi hướng hắn giải thích đi.”

Vân Chính Thiên lúc này mới bước tới, ánh mắt vẫn không thay đổi, nhìn hắn trừng trừng nói:

“Ta căm ghét con người cho nên từ đầu đến cuối đều không muốn cùng người khác tiếp xúc quá nhiều, thông cảm.”

“Vô lễ.” Tử Anh vừa nghe vậy liền giật nảy cả mình kêu lên. Cho dù là hắn bậc này hung thú nhưng cũng chỉ miễn cưỡng xem như ngang hàng với tên tà hồn sư này. Thậm chí một số phương diện còn muốn thua kém đối phương.

Đối với việc Vân Chính Thiên vô lễ như vậy, hắn chỉ sợ tên người kia nổi giận một chưởng đánh chết, vậy thì coi như công sức hắn tha mạng cho Vân Chính Thiên coi như đổ sông đổ biển a.

Thế nhưng, trái ngược với lo lắng của Tử Anh, chỉ thấy tên tà hồn sư kia vẻ mặt chợt mỉm cười, hắn đem ánh mắt quét một lượt từ trên xuống dưới, sau đó lại nhìn Vân Chính Thiên nói:

“Hay cho câu căm ghét con người. Tiểu tử, phóng thích võ hồn cho ta xem.”

“Được.”

Bàng bạc hắc lực theo từng lỗ chân lông phóng ra bên ngoài, nháy mắt lan tràn khắp bốn phương tám hướng. Phản phất tà hồn lực trong không khí, bởi vì hắn thả ra võ hồn mà trở nên bạo động mãnh liệt.

Tên tà hồn sư kia còn chưa kịp bất ngờ, đệ tứ hồn hoàn của hắn sáng lên. Hắc giới lĩnh vực phóng thích, đem toàn bộ phương vi trăm mét hóa thành một mảnh tối đen như mực thế giới.

Tử Anh mặc dù đã thấy hắn thi triển năng lực này, nhưng chân chính đứng gần thì hắn cảm thụ mới càng rõ ràng lý do vì sao Tà Mâu Bạch Hổ cùng Huyền Quy vốn mạnh mẽ như vậy, như cũ bại trong tay hắn. Bậc này lĩnh vực cùng năng lực đủ để hắn tại Lưỡi Quỷ tung hoành ngang dọc. Vân Chính Thiên cái tên nhóc này, cũng có thể gọi là con cưng của quỷ a.

Tà hồn sư kia đối với tà hồn lực áo nghĩa đương nhiên nắm rõ hơn Tử Anh, chỉ thấy gương mặt hắn chuyển từ kinh ngạc sang vẻ đại hỷ. Sự vui mừng như một đứa trẻ tìm được đồ chơi ưa thích tỏ rõ trên gương mặt hắn, làm cho Tử Anh cũng bị đứng hình trong giây lát, sau đó vị hung thú này cũng nở một nụ cười ma mãnh.

“La Hổ, ngươi vui đến như vậy?”

Tà hồn sư Phong Hào đấu la tên La Hổ kia, vừa nghe Tử Anh nói liền bất giác thu liễm vẻ mặt của mình lại. Hắn tự nhiên hiểu rõ, hôm nay Tử Anh mang tới cho hắn một tên tiểu tử có tiềm năng như vậy, tự nhiên không phải vì đột nhiên tốt bụng mà làm a.

Hừ lạnh một cái, La Hổ ra lệnh cho Vân Chính Thiên thu hồi lĩnh vực, bản thân hắn cũng xoay người hướng vào trong núi mà đi. Ở phía sau, Tử Anh cùng Vân Chính Thiên cất bước đi theo.

Khi ba người đi sâu vào trong núi, sương mù càng lúc càng dày đặc, tầm nhìn bị che lấp, không gian thoáng chút lại vặn vẹo, càng mang đến cho hắn cảm giác kỳ quái. Theo bản năng đem hắc lực hộ thể, tinh thần lực cũng đồng dạng trải rộng ra, Vân Chính Thiên bắt đầu khôi phục lại thị giác của mình.

“Huyễn thuật?” Vân Chính Thiên kinh nghi hỏi.

“Ồ, nhanh như vậy liền nhận ra? Có chút bổn sự.” La Hổ gật đầu nói.

Tà hồn sư đại bản doanh trong Lưỡi Quỷ đại đạo xây dựng ở trong lòng một ngọn núi, mà xung quanh đều có bố trí huyễn thuật dày đặc duy trì quanh năm suốt tháng. Chẳng trách mấy cái bộ lạc ở đây đều không rõ đại bản doanh tà hồn sư nằm ở đâu, càng không biết có sự tồn tại của cấp bậc cường giả như La Hổ.

Càng tiến về trung tâm ngọn núi, khung cảnh càng thêm xơ xác, đất đai cằn cỗi, thảm thực vật không hề tồn tại. Tà hồn lực nồng độ càng lại gần đại bản doanh càng đậm lên mấy phần.

La Hổ trên đường đi, vẫn thủy chung theo dõi biến hóa của Vân Chính Thiên. Trông thấy tên tiểu tử này không hề vì tà hồn lực nồng độ tăng lên mà tỏ ra khó chịu, hắn trong lòng cũng bắt đầu buông xuống cảnh giác.

Chống chọi lại sự ảnh hưởng của tà hồn lực là một chuyện không hề đơn giản, nếu trong người không sở hữu năng lực tương tự như tà hồn sư, căn bản hắn không thể thoải mái ra mặt như vậy được.

Vân Chính Thiên tình trạng còn muốn so với La Hổ bên trong FuVbZnUP tưởng tượng tốt hơn, càng tiến vào lãnh địa có tà hồn lực nồng hậu, hắn càng có cảm giác như cá gặp nước, thực lực trên diện rộng tăng lên. Tất nhiên, chuyện này chỉ có một mình hắn biết, người khác vô pháp dò xét ra.

Hơn nữa tiếng đi bộ, rốt cuộc đại bản doanh của tà hồn sư cũng xuất hiện trong tầm mắt. Đó là một tòa kiên cố thành lũy, chiếm cứ một vùng đất rộng lớn. Không gian xung quanh ảm đạm vô quang, u ám đến rợn cả người.

Bên ngoài cũng không có người canh gác, giống như một tòa bỏ hoang thành lũy vậy. La Hổ tiến tới trực tiếp đẩy cửa bước vào, tiếng cửa ‘cót két’ mở ra, tại bên trong bất ngờ bắn ra một đạo hắc ảnh, trực tiếp phóng tới trước mặt Vân Chính Thiên, lạnh lùng một chưởng xuất.

Vù!

Đột nhiên bị tập kích, Vân Chính Thiên cũng hơi có phần bất ngờ, nhưng sau đó hắn liền minh bạch. Bản thân đang dấn thân vào hang ổ kẻ thù, muốn làm cho bọn chúng tin tưởng, tất nhiên cần chứng minh năng lực của mình trước hết.

Tử Anh cùng La Hổ không ngoài dự đoán liền lách người sang một bên tránh né, để đạo hắc ảnh kia thuận tiện hành động hơn.

Ầm!

Hắc chưởng tại năm đầu ngón tay được bao bọc bởi hắc viêm, chớp mắt đã vỗ vào lồng ngực của Vân Chính Thiên. Bất quá tên tiểu tử kia vẫn đứng vững tại chỗ, hai chân càng là cắm sâu xuống mặt đất, sừng sững như núi không thể lay chuyển.

Ma hạch tại trong cơ thể lại tiếp tục bạo động, cuồn cuộn hắc lực như có linh tính lan tràn ra, trực tiếp bám vào bàn tay của đối thủ, nhân cơ hội đó mà truyền sang người hắn.

Hắc y nhân kia cảm thấy có chút không đúng, bản thân tà hôn sư đối với tà hồn lực là cực kỳ am hiểu, vậy mà đối với năng lực của tên thiếu niên này, hắn hoàn toàn nhìn không thấu.

Hắc y nhân theo bản năng thu chưởng lại, nhưng hắn còn chưa kịp làm gì tiếp theo thì một cái cự quyền mang theo hồng sắc vân quang nện thẳng vào mặt.

Ầm!

Hắc y nhân phản ứng không chậm, trong khoảnh khắc đã giơ cao hộ thủ chặn lại quyền của Vân Chính Thiên. Thế nhưng điều này không làm hắn bớt vất vả hơn, thân thể liền không khách gì đạn pháo, bị Vân Chính Thiên đấm văng vào bên trong lại, va chạm với vô số đồ đạc trong phòng.

Không bỏ qua cơ hội này, Vân Chính Thiên chân đạp Thiên Du Thần Bộ, phóng thẳng tới chuẩn bị đánh tiếp một quyền vào tên hắc y nhân. Mà tên hắc y nhân đó cũng không vừa, hắn từ trong đống đổ nát lao vụt ra, hắc chưởng lần nữa vung ra ngạnh kháng.

“Được rồi, dừng tay đi.”

Chính vào lúc hai người chuẩn bị va chạm, La Hổ thanh âm vang lên, lập tức có một cỗ vô hình lực lượng đem hai người bọn hắn kéo sang hai bên, chặn lại một màn này.

Vân Chính Thiên thu lại quyền quang, ánh mắt vẫn chằm chằm nhìn vào hắc y nhân ở bên đối diện. Tên hắc ý nhânthì lại nhìn La Hổ, có chút không cam lòng nói:

“Đại nhân, ngươi không phải nói thử sức hắn sao? Làm sao vừa đánh một chiêu đã cản lại.”

Dựa theo lời nói của hắn, rõ ràng nghe thấy hắn vẫn còn muốn đánh tiếp. Có lẽ vì bị một quyền khi nãy của đối thủ đánh nát tôn nghiêm.

La Hổ lắc đầu nói: “Kiệt Quỷ, không cần đánh nữa, ngươi không phải đối thủ của hắn.”

“Đại nhân!” Kiệt Quỷ tức giận quát lên. Trên người hắc viêm đột nhiên bốc cao, sau lưng hắn sáu vòng hồn hoàn hiện ra rõ ràng.

Tên Kiệt Quỷ này, vậy mà là một tên sáu hoàn Hồn Đế cấp bậc tà hồn sư, quả thực không chút tầm thường.

Vân Chính Thiên trông thấy đối phương xung động, bản thân không thể để bị ăn hiếp như vậy, bốn vòng hồn hoàn từ dưới chân cũng dâng lên. Linh Hồn Kiếm hư huyễn hiện ra, bàng bạc kiếm ý phóng xuất, mơ hồ làm cho cả tòa thành lũy cổ xưa này thoáng rung chuyển.

“Ta nói đủ rồi, các ngươi không nghe sao. Kiệt Quỷ, mau cút xuống.” La Hổ thanh âm trầm thấp vang lên, lần thứ hai đem hai người bọn hắn cản lại, mà lần này là triệt để đánh tan khí thế của cả hai.

Hừ. Kiệt Quỷ rít lạnh một tiếng, sau đó tại trong đêm đen hư vô tiêu thất.

Vân Chính Thiên vẫn bất động thanh sắc, xoay người quay trở lại đứng bên cạnh Tử Anh.

Không cần phải nói La Hổ đối với một màn thử thách này cực kỳ hài lòng. Lấy bốn hoàn tu vi lại có thể đem Kiệt Quỷ sáu hoàn Hồn Đế áp ở hạ phong, không những vậy mà còn có rất cao khả năng chiến thắng đối thủ.

Tử Anh ngươi mang tới cho ta một tên tiểu tử thú vị như vậy, còn không phải vì Tà Hồn Điện làm ra cống hiến hay sao. Bất quá lão tử còn đang muốn biết ngươi ở phía sau đòi hỏi cái gì.

La Hổ trong lòng thầm nghĩ.

Ba người tiếp tục di chuyển về phía đại sảnh, có mấy cái ghế gỗ ở giữa phòng liền chia nhau ngồi xuống. Không có trà, không có người hầu hạ, chỉ đơn giản như vậy ba người ngồi trong một gian phòng u ám.

Lúc này La Hổ mới lên tiếng:

“Tử Anh, ngươi giao hắn cho ta sao?”

La Hổ là loại người không thích dài dòng, tránh làm mất thời gian vòng vo cho nên vừa bắt đầu liền trực tiếp đặt ra vấn đề.

...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.