Chương trước
Chương sau
Thời gian lại trôi qua, rốt cuộc Vân Chính Thiên ở trong trạng thái này đã ròng rã bảy ngày rồi. Hắn thân thể như lỗ đen không đáy hút lấy hút để thiên địa nguyên lực, cho nên ngoại giới bây giờ màu sắc có phần nhợt nhạt, lại nói ở bên trong Lưỡi Quỷ thiên địa nguyên lực dĩ nhiên không so được với Nhân Vực kia, đã sớm bị Vân Chính Thiên hút sạch sẽ, cho nên dù muốn cách mấy hắn cũng sẽ sớm trở lại mà thôi.

Liên minh đối với chuyện này cũng có chút đau đầu lo nghĩ, hết thảy tài nguyên tu luyện đều bị một người cắn nuốt hết, nghĩ tới nghĩ lui cũng thấy có chỗ đáng tiếc a. Bất quá những loại này tự nhiên tài nguyên sẽ theo thời gian mà tự động tái bổ sung lại, cho nên bọn hắn cũng không có để ý quá lâu.

Minh Chủ chi trạnh hoãn lại vô thời hạn bởi vì Vân Chính Thiên minh tưởng chiều sâu ngay chính giữa sân thi đấu. Mà hiện tại cũng không ai có hứng thu lên tranh giành nữa, dù sao đến cuối cùng vẫn không đánh lại cái quỉ dị tiểu tử kia đâu. Thiên Chí Vỹ, Thiết Thiên Kỳ, Đồng Mẫn Tuệ các loại cường giả trong nội tâm đều minh bạch rõ ràng.

Minh Chủ cái chức vị này, thực sự có chủ nhân rồi.

Chỉ cần Vân Chính Thiên ngưng tụ hồn hạch xong, lấy hắn dĩ vãng thực lực đã cực kỳ khó đối phó, vậy thì bây giờ ngoại trừ Thiên Phong lão tổ còn ai có tư cách cùng hắn khổ chiến một trận đây.

“Ài, mau mau tỉnh lại nhậm chức Chính Thiên ơi.” Đại Kình không khỏi xốt ruột vò đầu nói.

Ấy vậy mà lời của hắn thực sự linh nghiệm, Vân Chính Thiên sau nhiều ngày lặng im rốt cuộc có động tĩnh.

Vào giữa trưa ngày thứ mười, đột nhiên từ trong hố sâu không hẹn trước mà bắn lên một cột kim sắc quang trụ khổng lồ. Quang trụ này đường kính vào vượt quá mười mét, nhìn ở phương xa không khác gì kình thiên nhất trụ thậm chí có người còn tưởng là tuyệt thế hung khí đản sinh mà ra. Ngay tại thời điểm kim sắc kình thiên trụ này phóng lên tận trời, va chạm với vô tận mây mù hình thành do tà khí ở trên vạn trượng không trung kia, lập tức thiên địa có dị tượng xuất hiện.

Lưỡi Quỷ đại đạo quanh năm suốt tháng bị một lớp mây mù tà khí bao phủ, vậy mà kim sắc kình thiên trụ kia vừa bắn lên, nhất thời trăm dặm xung quanh mây mù dĩ nhiên bị đánh đến tan thành bọt khí. Sau vài thanh âm ‘tách tách’, bầu trời dĩ nhiên bị xé rách ra một cái lỗ hổng khổng lồ, mà nương theo lỗ hổng này hình thành, thái dương chi lực điên cuồng phổ chiếu mà xuống.

Thái dương chiếu rọi lên cảnh sắc hoang tàn vì kiệt quệ thiên địa nguyên lực kia, vậy mà lại thổi tới một luồng sinh khí nồng đậm.

“Chuyện gì xảy ra?” Thiên Chí Vỹ, Đinh Hương mấy người cơ hồ đồng loạt đứng thẳng lên kinh hô.

Bọn hắn ánh mắt đều rơi vào những thảm thực vật đã bị héo úa do thiên địa nguyên lực bị Vân Chính Thiên rút cạn, nguyên bản héo úa vậy mà bây giờ phục sinh trở lại, màu sắc còn tươi đẹp hơn gấp mấy lần.

Thực vật, là cần có thái dương chi lực ủng hộ đấy, nếu không có thì sẽ èo uột thiếu sức sống. Ngay cả bản thân nhân loại cũng cần hằng ngày tiếp xúc thái dương chi lực, cốt để rèn luyện nhục thân, bồi bổ khí huyết, đối với hồn sư tu luyện phi thường trọng yếu. Bởi vậy cả đám cường giả liên minh được thái dương phủ lên người, bỗng nhiên cảm thấy tràn trề sinh lực hơn bao giờ hết.

“Uy, làm sao tự nhiên cảm thấy tràn ngập sinh cơ thế này.” Đại Kình đại hỷ kêu lên.

Trong lòng mỗi người bọn hắn bây giờ có chung một loại kỳ diệu cảm giác, cứ như mưa rào trong những ngày nắng hạn, sinh cơ thập phần nồng đậm, hồn lực tu vi cũng nháy mắt vọt lên. Tắm rửa dưới thái dương chi lực hiệu quả so với tu luyện một tháng trời mang lại chỉ có hơn chứ không kém.

“Thái dương chi lực dĩ nhiên rất có ích cho việc tu luyện a, thật thoải mái tư thái. Ngay cả lão phu của cảm thấy hồn lực cũng mình tăng lên.”

Đứng ở trên đỉnh núi, chính là Thiên Phong lão tổ bóng dáng. Lão đã sớm quay trở lại để xem xem Vân Chính Thiên sau khi ngưng tụ hồn hạch sẽ có biến hóa gì. Cho đến khi màn kinh diễm này xảy ra, làm cho lão hết sức chấn động.

Trăm dặm không trung bị kim sắc kình thiên trụ bắn lên đánh tan toàn bộ mây mù, mà theo kim trụ biến mất rồi, thế nhưng mây mù kia như cũ không có lập tức tái hợp lại với nhau như thường thấy. Cứ như vậy để lộ ra một cái lỗ hổng khổng lồ đó, đủ để cho thái dương có thời gian dài điên cuồng truyền xuống, lan tỏa vào từng ngóc ngách bên trong Lưỡi Quỷ này.

Thực vật sinh sôi nảy nở tốc độ cực đại tăng lên, mà ô yên chướng khí do tà hồn lực lâu năm bao phủ cũng không còn hiện hữu, dần dần phai nhạt đi thấy rõ. Ai nấy đều cảm nhận được trong cơ thể mình dồi dào sức sống, tuổi thọ đại khái cũng có tăng lên. Mà tất cả có được là nhờ vào kim sắc quang trụ do thiếu niên đang tu luyện bên trong hố sâu kia phóng lên mà ra.

Bỗng nhiên toàn bộ cư dân có mặt tại chỗ này, bao gồm Thiên Chí Vỹ bọn người, cùng với Thiên Phong lão tổ đứng ở trên đỉnh núi. Cả ngàn người bọn họ bất ngờ đồng loạt xoay người về phía thân ảnh trẻ tuổi đang ngồi xếp bằng bên trong hố sâu, quỳ hai chân xuống, dập đầu khấn vái.

“Minh Chủ hồng phúc tề thiên.”

“Minh Chủ thần thông quảng đại.”

“Minh Chủ anh minh thần võ.”

“Minh Chủ cái thế trường tồn.”

Tiếng tung hô này mang theo không chỉ tôn kính khí thế, mà càng hơn nữa chính là bọn hắn nguyện vì Minh Chủ của mình mà cấp ra đại lượng tín ngưỡng. Bởi vì có thể mang đến cho Lưỡi Quỷ một luồng sinh khí như vậy, đích xác đáng để bọn hắn cam tâm tình nguyện hóa thành tôi tớ.

Lại ròng rã mười ngày trôi qua, tiếng tung hô kia vẫn chưa có lúc nào dừng lại. Việc này đã sớm trở thành thói quen của những người có mặt ở đây. Không vì liên tục mấy ngày tung hô mà có cảm giác mệt mỏi, trái lại không biết tại sao theo thời gian trôi qua, sinh mệnh lực của mỗi người lại tăng trưởng lên.

Vân Chính Thiên địa vị trong lòng họ, đã tương tự với tuyệt thế siêu nhiên tồn tại, không khác gì thần linh.

Rốt cuộc cũng đến lúc, đạo thân ảnh trẻ tuổi ở bên trong, mí mắt thủy chung đóng kín suốt nhiều ngày kia, chính vào lúc này chậm chạp khai mở. Kim sắc hào quang phun ra như suối nguồn, nhìn hắn bây giờ không khác gì một vị thần mới đản sinh.

Nghe được tiếng tung hô vọng vào, Vân Chính Thiên từ trong trạng thái minh tưởng chiều sâu thanh tỉnh lại. Tại trong đáy mắt kim sắc phun ra nuốt vào dần dần khôi phục lại bình thường. Trên người hắn có một cỗ thoải mái không thể tả hết thành lời, cơ hồ chỉ cần nhẹ nhàng hô hấp cũng có thể điều động được thiên địa nguyên lực đối với hắn tiến hành bổ sung. Vân Chính Thiên bất tri bất giác nhận ra, không rõ 0DjINjE minh tưởng bao lâu nhưng tu vi của hắn đã tăng lên nhanh như vậy, trực tiếp đột phá bình cảnh bảy mươi cấp.

Không thể nghi ngờ chính là chỗ tốt sau khi ngưng tụ hồn hạch mang đến, dĩ nhiên giúp cho hắn hồn lực đột phát đến bảy mươi cấp khoảng chừng. Chỉ cần thu hoạch một cái hồn hoàn, là hắn có thể nắm giữ võ hồn chân thân.

Hồn Thánh tại sao là ngưỡng cửa quan trọng nhất trong cuộc đời tu luyện, bởi vì chỉ có thể trở thành Hồn Thánh, nắm giữ võ hồn chân thân ngươi mới có thể chân chính vỗ ngực tự xưng là cường giả. Theo phán đoán của hắn, bây giờ cho dù Thiên Phong lão tổ trọng kích kia có tái hiện, với võ hồn chân thân phụ thể, Vân Chính Thiên có nắm chắc đem cản lại mà không quá thống khổ như bây giờ.

Chỉ có một tình huống dở khóc dở cười, Thất Diện Kiếm võ hồn có lẽ sẽ chậm trễ thu hoạch đệ thất hồn hoàn a, như vậy võ hồn chân thân đầu tiên của hắn sẽ đến từ Hồn Kiếm võ hồn. Đã có Tử Anh dự bị hồn hoàn cho hắn, chờ đợi Ngạo Thiên Long đến hội họp, sau đó tiến hành khế ước là được rồi.

Còn hồn hoàn dành cho Thất Diện Kiếm võ hồn, để sau này tiến vào Thú Vực hẳn nói. Hắn từ khi thuyết phục được Tử Anh gia nhập, trong lòng đã quyết định đệ thất hồn hoàn dành cho Thất Diện Kiếm cũng phải đạt tới mười vạn năm tu vi. Vì vậy điều cần làm bây giờ là nhẫn nại, sau này tiến vào Thú Vực sẽ có cơ hội gặp được không ít mười vạn năm hồn thú a.

Tuy bây giờ còn chưa rõ làm cách nào liệp sát mười vạn năm hồn thú, nhưng làm người nếu không có dã tâm cùng ý chí tiến lên, vậy thì tương lại thành tựu cũng tự nhiên có hạn. Vân Chính Thiên là trời sinh bất phàm, suy nghĩ và hành động của hắn cũng sẽ như vậy không sai biệt được.

Suy nghĩ thông suốt về sau, đang lúc hắn chuẩn bị đứng dậy đi ra khỏi hố sâu, thì có một thứ bất ngờ xuất hiện làm thân thể hắn cứng ngắc. Vân Chính Thiên ngay lập tức đem tinh thần tập trung cao độ, bởi vì hắn rõ ràng nhìn thấy, tại trong không khí có một loại năng lượng không rõ nguồn gốc đang huyền phù lơ lững, không khác gì thủy tinh trong suốt năng lượng xúc tu. Bọn chúng ở trong không khí đang không ngừng vươn ra chính mình xúc tu, tất cả đều rơi xuống đặt ở trên người Vân Chính Thiên, sau đó lại dần dần dung nhập vào.

Vân Chính Thiên ánh mắt nhạy bén đã lập tức để ý, mỗi lần bên ngoài tiếng tung hô vang vọng, thì xúc tu trong suốt này lại nở rộ lên. Cứ mỗi lần như vậy, trong cơ thể hồn lực, ma lực đều thay phiên nhau sục sôi. Hắn lúc này cơ hồ đã nhận ra đây là cái gì, trên mặt biểu tình không khỏi trợn mắt há mồm.

Tín ngưỡng, đúng là tín ngưỡng chi lực.

...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.