Chương trước
Chương sau
Tới rồi!

Ma Viêm Kiệt Quỷ bốc lên một khỏa ma viêm hỏa cầu, trực tiếp ném về phía Vân Chính Thiên. Ma viêm hỏa cầu trên đường bay đi, đem vô số băng tuyết kia đốt cho bốc thành hơi nước, năng lượng tản phát ra cơ hồ đều mang theo hủy diệt lực lượng.

Vân Chính Thiên không chút nào khinh thường, trên tay Băng Đế Kiếm chém ra một đường, băng phong nhận lướt tới va chạm với ma viêm hỏa cầu kia, chính là bổ đôi nó ra.

“Khặc.” Ma Viêm Kiệt Quỷ thấy vậy, chỉ cười khục một tiếng, ngón tay khẽ cong lên, tức thì ma viêm hỏa cầu vừa bị bổ đôi kia, vẫn như cũ xông tới trước mặt Vân Chính Thiên.

Ầm, ầm ——.

Kịch liệt nổ tung vang lên, hơi nước bốc lên trắng xóa cả một vùng, che lấp Vân Chính Thiên thân ảnh ở bên trong.

Còn chưa tới một giây sau, từ bên trong đám hơi nước đó, Vân Chính Thiên không khác gì thiểm điện lao ra, Băng Đế Kiếm quét một đường ngang, bàng bạc băng nguyên tố tại trong thiên địa dao động kịch liệt, rốt cuộc hoàn toàn ngưng tụ xuống một kiếm này.

Tiếp cận Linh Vực cảnh cấp bậc tinh thần lực về sau, Vân Chính Thiên đối với các loại nguyên tố trong thiên địa càng lúc càng nắm rõ. Vả lại Thất Diện Kiếm của hắn chính là nguyên tố chi khống vật, vì vậy điều động băng nguyên tố bên trong thiên địa quá mức dễ dàng.

Một kiếm này, chính là Thiên Hạ Băng Cực Vô Song, phiên bản đã được tăng phúc.

Tích, tích——.

Ma Viêm Kiệt Quỷ đối mặt một kiếm này, hắn rõ ràng thấy được Ma Viêm Hãn Hải của mình bị đóng băng lại, vang lên vô số ‘tích tích’ thanh âm. Còn nữa, kiếm mang chưa tới thì lực áp bách đã tới. Hắn có cảm giác bản thân đã bị nhốt vô một khối không gian vuông vức, ngăn trở hết thảy ngoại giới cùng với hắn liên hệ.

Nếu là Ma Viêm Kiệt Quỷ trước đây, rơi vào tình huống này chắc chắn sẽ vô cùng hoảng loạn. Nhưng hiện tại, chuyện đó sẽ không có xảy ra.

Hắn cúi xuống hướng Ma Viêm Hãn Hải dưới chân bốc lên hai ngụm ma viêm nóng bỏng, sau đó mạnh mẽ ép hai khỏa ma viêm lại với nhau, chế tạo ra một nguồn năng lượng khổng lồ. Lưng hơi khom lại, hai tay đặt ở ngang hông, sau một tiếng quát, Ma Viêm Kiệt Quỷ đem quả cầu năng lượng này chưởng ra.

ẦM ——.

Một chưởng này không khác gì ma viêm kình thiên trụ, trực tiếp xung phá không gian phong bế kia, chính diện va chạm với lăng lệ kiếm khí đang bắn tới.

OÀNH!

Lại một tiếng nổ kinh thiên động địa, xung lực nơi hai hồn kỹ đụng nhau nháy mắt khuếch tán, đem vô số cổ thụ bên dưới chấn nát thành bột phấn, không khí nổi lên một trận cuồng phong, đại địa rung chuyển dữ dội, từng tòa sơn nhạc vào lúc này ầm ầm sụp đổ.

Phản phất vào lúc này, không gian trong một khoảnh khắc đã hoàn toàn bị xé rách ra. Thật khó tưởng tượng được đây chỉ là giao phong giữa hai tên Hồn Thánh mà có thể đạt tới trình độ phá hoại kinh khủng như vậy.

“Bên dưới binh sĩ cẩn thận.” Lương Thế Nhân quát lớn.

Đám người bọn hắn đang chiến đấu bên kia, không thể không tạm thời dừng tay mà tránh né. Năng lượng tràn ra quá mức kinh khủng, làm cho binh sĩ Thiên Minh Thần Triều đang ẩn nấp bên dưới phải rời bỏ đội hình mà tránh đi.

Cho đến khi tiếng nổ đinh tai nhức óc đó hoàn toàn biến mất, thì cả một vùng đại địa đã bị san bằng thành bình địa. Lương Thế Nhân mấy người sắc mặt ngưng trọng, cho dù là Thế Nhân hắn liều mạng cũng không thể đạt tới uy lực kia khủng vừa rồi.

Ma Viêm Kiệt Quỷ này thật khó chơi, vậy mà có thể cùng với lão đại đánh ngang ngửa.

Từ bên trong trung tâm vụ nổ, có hai đạo thân ảnh bắn ngược mà ra. Vân Chính Thiên bốn cánh sau lưng vũ động, bề ngoài tiêu sái thong dong không có dáng vẻ gì bị ảnh hưởng bởi vụ nổ vừa rồi.

Mà đối diện hắn, Ma Viêm Kiệt Quỷ kia lại không có như vậy thoải mái. Cực hạn chi băng của đối phương quả không thể đùa được, nếu như lúc nãy hắn không nghiêm túc đón đỡ, chỉ sợ bây giờ đã mình mẩy bầm dập rồi.

“Không nghĩ ngươi có thể ngăn được ta Ma Viêm Hồn Chưởng.” Ma Viêm Kiệt Quỷ ngưng thị nói.

Vân Chính Thiên đồng tử lấp lánh, cười nhạt: “Ngươi cái này tạp chưởng, còn chưa có tư cách ở trước mặt ta diễu võ dương oai.”

Ma Viêm Kiệt Quỷ bình tĩnh nói: “Vậy thì để ngươi đón lấy một chút thủ đoạn cao cấp hơn.”

Dứt lời, Ma Viêm Kiệt Quỷ từ trong người lấy ra một cái lọ, vung tay phất lên không trung. Bên trong lọ có chứa một đoàn chất lỏng màu đỏ, rõ ràng là tinh huyết. Vân Chính Thiên vừa ngửi thấy mùi tinh huyết này, sắc mặt lập tức hãi hùng. Bởi vì đây chính long tộc tinh huyết, hơn nữa dựa theo ba động năng lượng trong không khí, thì đây có thể là vương giả trong tộc xuất ra tinh huyết.

Ma Viêm Kiệt Quỷ cười lạnh: “Biết được nguồn gốc sao? Ta cũng không ích kỷ mà nói cho ngươi biết. Đây chính là tinh huyết của mười vạn năm Huyết Ma Long, sở hữu cái này tinh huyết, ta có thể đánh ra một cái siêu cường hồn kỹ, ngươi xem còn dám kiêu ngạo trước mặt ta hay không a.”

Vân Chính Thiên tuy nội tâm chấn động, nhưng hắn cũng không bất ngờ khi Ma Viêm Kiệt Quỷ có thể sở hữu loại này tinh huyết. Nên nhớ tà hồn sư và hồn thú hiện đang liên minh, cho nên việc này cũng không có gì lạ.

“Chỉ là mượn ngoại vật mà thôi, còn muốn cùng ta phân cao thấp?”

Vân Chính Thiên quát lên, tức thì Băng Đế Kiếm đột nhiên tiêu thất, toàn bộ cực hàn khí tức cùng thế giới băng quang kia không khác gì non sông đổ về một biển, hướng thân thể hắn mà chui tọt vào, biến mất không còn chút tăm hơi.

Liền sau đó, một thanh cự kiếm màu bạc từ trên trời giáng xuống, lơ lững trước mặt Vân Chính Thiên. Tại trên thanh cự kiếm này, phóng thích ra cường đại quang minh chính khí, tựa như Thiên Sứ Thẩm Phán Chi Kiếm vậy.

Vân Chính Thiên từ trong thể nội dâng ra một cái màu bạc hào quang bao phủ bề ngoài hắn, thay thế cho lam sắc hào quang đã thu liễm kia.

Trong khoảnh khắc nhỏ, Ma Viêm Kiệt Quỷ bởi vì đối phương thu lại cực hạn chi băng mà vui mừng, nhưng rất nhanh gương mặt hắn trở nên ngưng trọng rất nhiều. Đối phương vừa tế ra thanh màu bạc cự kiếm kia, lực áp chế đối với hắn còn mạnh mẽ hơn.

Đây chính là do quang minh đối với hắc ám sinh ra lực bài xích.

Quang Minh Thánh Kiếm nơi tay, trên lưng bốn cánh phượng mở to hết cỡ đón lấy Thái Dương chi lực từ trời cao chiếu xuống làm cho quang minh chi lực càng tỏa ra hùng hậu hơn.

Ma Viêm Kiệt Quỷ nghiến răng một cái, hắn trong lòng sát niệm đối với người này đã tới đỉnh điểm. Minh Chủ Thiên Minh Thần Triều quá mạnh, cần nhanh chóng đem hắn trừ đi, nếu không sau này sớm muộn Lưỡi Quỷ đại đạo sẽ là của nhân loại.

“Ma Viêm Huyết Long, ra đây cho ta.”

Ma Viêm Kiệt Quỷ điên cuồng thanh âm vang lên, chỉ thấy bên dưới Ma Viêm Hãn Hải cấp tốc thu nhỏ lại, sau đó theo ngón tay của Ma Viêm Kiệt Quỷ điều khiển, bay xuyên qua đoàn tinh huyết của Huyết Ma Long kia.

Gào!

Một đầu cự long màu máu từ bên trong đoàn tinh huyết kia đột nhiên gào hét mà ra, nhanh chóng phô thiên cái địa khủng bố lực lượng của mình. Cự long này chiều dài vượt quá trăm mét, sau lưng nó long dực mở rộng, phản phất chỉ cần khẽ vỗ là sâm lâm bên dưới đều bị nhấc lên một trận long trời lở đất. Trầm thấp thê lương tiếng rồng ngâm vang vọng mà ra.

Ma Viêm Kiệt Quỷ nhảy lên chính giữa trán của Ma Viêm Huyết Long, dùng chính hắn ma viêm hồn điều khiển cự long. Nhờ vào lọ tinh huyết kia hắn mới có thể triệu hoán siêu cấp cự long như vậy, cho nên cần phải chính mình đi theo mới có thể khống chế được nó. Dù sao tên Minh Chủ kia nói cũng đúng, đây đến cùng chỉ là ngoại vật hỗ trợ mà thôi.

“Là cái kia tinh huyết Huyết Ma Long dung hợp với ma viêm hồn mà ra? Có chút ý tứ.” Vân Chính Thiên ánh mắt rơi vào Ma Viêm Huyết Long, trong mắt cũng xuất hiện một vòng kiêng kỵ chi sắc.

Đầu Ma Viêm Huyết Long này nếu thực sự mang trong người tinh huyết của mười vạn năm Huyết Ma Long kia, vậy thì uy lực của nó tuyệt không kém hơn Bích Lân Hoàng Xà kịch độc hóa hình lúc trước.

Lấy lục đại hồn linh liên thủ mới có thể đem Bích Lân Hoàng Xà đả bại, mà bây giờ Vân Chính Thiên tự nhiên không có như vậy ưu thế nữa.

Hai tay đưa Quang Minh Thánh Kiếm đặt ở trên hông, hồn hạch trong cơ thể bạo động đến cực hạn. Một đạo kiếm ảnh dài tới trăm mét xuất phát từ màu bạc cự kiếm trên tay hắn phóng tới tận trời. Van Chính Thiên cùng Quang Minh Thánh Kiếm lao tới, một kiếm dẫn động cửu thiên từ trời cao hướng tới cự long kia mà giáng xuống.

Ầm, ầm——. Sấm chớp nổ đùng đùng, bốn phương tám hướng hoàn toàn thinh lặng dưới một kiếm này, ngay cả không gian cũng có dấu hiệu sụp đổ.

Ma Viêm Kiệt Quỷ thần sắc ngưng trọng, hắn hai tay lập tức kết ấn, tức thì Ma Viêm Huyết Long kia ngửa mặt gầm vang, sau đó từ trong miệng phun ra một đoàn huyết quang diễm lệ.

Huyết quang này đón lấy Quang Minh Thánh Kiếm một kiếm kia. Vào thời khắc song phương va chạm, thời gian ngừng trôi, không gian trở nên vô sắc. Một đám mây hình nấm từ dưới đất bay lên, cuồng bạo mãnh liệt không thể hình dung nổi lực phản chấn tàn sát bừa bãi mà ra, sóng năng lượng khuếch tán tới tận đường chân trời mới dần dần biến mất.

Chỉ ngắn ngủi vài giây, Lưỡi Quỷ đại đạo một mảnh sâm lâm đã hoàn toàn biến mất, ngay cả bột phấn cũng không có tồn tại.

Lương Thế Nhân mấy người ngưng thần theo dõi, đột nhiên nhìn thấy từ trong đám mây đó, một đạo thân ảnh màu trắng bắn mạnh ra, trong miệng máu tươi cuồng phún. Trên tay màu bạc cự kiếm, đã gãy nát thành ngàn vạn mảnh nhỏ.

“Lão đại. Minh Chủ.” Thiên Minh Thần Triều cả đám người hoảng hốt kêu lên.

...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.