Dưới tiếng quát này, binh sĩ Thiên Minh Thần Triều sỹ khí như thủy triều điên cuồng tăng lên, trong mắt trở nên hừng hực chiến ý, khí thế sát phạt không thể nào tưởng tượng được. Phản phất mọi mệt mỏi do chiến đấu nãy giờ đã hoàn toàn biến mất.
Đơn giản tiếng quát này của Vân Chính Thiên căn bản không thể mang tới hiệu quả tăng phúc như vậy được. Nếu như hắn có thể đem tín ngưỡng chi lực thần bí kia ra sử dụng, vậy thì có thể lý giải được. Nhưng mà hắn hiện tại vẫn không có năng lực này. Tuy rằng không thể mượn tín ngưỡng chi lực nhưng đừng quên Vân Chính Thiên vẫn còn một cái hồn kỹ có tác dụng tương tự, chỉ là uy lực kém hơn.
Kiếm Thần Quyết, đệ ngũ thức Kiếm Thần Chi Uy.
Lúc nãy hắn quát lên một tiếng, chính là đem Kiếm Thần Chi Uy dung hợp vào trong thanh âm của mình. Kiếm Thần Quyết một thức cuối cùng này cơ bản là một loại phụ trợ hồn kỹ. Đối với đồng đội thì mang tới hiệu quả đề thăng sỹ khí, còn đối với địch nhân thì sẽ mang lại tính chấn nhiếp.
Kiếm Thần Chi Uy không thể đem toàn bộ phạm vị Thiên Minh Thần Triều binh sĩ đang có mặt trên chiến trường bao trùm, nhưng phần lớn tinh anh đi đầu đều nhận được sự tăng phúc từ hắn.
Còn đối với tà hồn sư và hồn thú bên dưới kia, đều bị hắn tiếng quát này làm cho ảnh hưởng. Trong mắt chiến ý vô thức hạ xuống, từ trong linh hồn rõ ràng truyền ra một cỗ rung rẩy chấn động. Hết thảy đều cảm thấy thanh niên trên không trung kia tản phát ra ma uy không cách nào chống lại.
Sát!
Thiên Minh Thần Triều binh sĩ đồng loạt gầm lên. Bọn chúng lúc này giống như vừa sử dụng một loại cuồng bạo hồn kỹ, khí tức tăng lên chóng mặt. Chớp mắt đã tái khởi công kích về phía địch nhân.
Một tràn chém giết máu tươi lại nổi lên, lần này lợi thế hoàn toàn nghiêng về phía nhân loại. Hồn thú tử vong vô số, hồn hoàn xuất hiện đếm không hết, nhất thời sáng rực cả một vùng.
Hồn thú tuy thể phách cường hãn, bản tính lại hoang dã, nhưng bọn chúng căn bản cũng biết sợ chứ. Trước mắt cụ diện rõ ràng bị nhân loại nắm trong tay, còn đánh nữa sẽ thất bại vô cùng thảm liẹt. Thế là, những đầu hồn thú tu vi vài trăm năm bắt đầu có dấu hiệu chùn bước, một số con còn chủ động rã đàn, không do dự quay đầu chạy trốn.
Loại này tình huống chạy trốn, là có tính lây lan đấy. Chỉ cần một con chạy trốn, những con khác không ngu ngốc đến mức ở lại để trở thành bị thịt.
“Quay trở lại ngay. Giữ vững đội hình.” Một tên tà hồn sư nhìn thấy trận hình bị vỡ, hắn rống lên một tiếng can ngăn. Bất quá những hồn thú kia đã không còn đấu tâm, vả lại trí tuệ cũng kém, tất nhiên không nghe theo hiệu lệnh chung nữa. Bất đắc dĩ mấy tên tà hồn sư này cũng xoay người chạy. Vị trí bọn chúng nhắm đến chính là cửa thành Hắc Môn.
“Truy sát.” Lương Thế Nhân quát lớn, lập tức vung kích đuổi theo, cố gắng giết được tên nào hay tên đó.
Đại chiến đến đây, đã coi như đi vào hồi kết. Đại quân hồn thú điên cuồng chạy vào bên trong Hắc Môn, những tên tà hồn sư còn sống cũng không dám một mình chống đỡ, đồng loạt lui về cố thủ. Cho đến khi đại môn đóng lại, Thiên Minh Thần Triều cường giả mới tạm dừng truy sát.
Tòa Hắc Môn này rất kiêng cố, không những thế xung quanh bố trí không ít bẫy rập, vội vàng tiến vào rất có thể chịu lấy thương vong.
Liên minh hồn thú bên kia thấy phe địch không có tấn công nữa, kẻ nào kẻ nấy thở phào nhẹ nhõm. Đối với Hắc Môn kiên cố này càng thêm có lòng tin. Tin tưởng thành lũy to lớn như thế này, căn bản sẽ không bị phá một cách dễ dàng như vậy. Điều cần làm bây giờ chính là ổn định lại tinh thần, sau đó có xảy ra giao chiến nữa cũng không sợ đám Thiên Minh Thần Triều kia. Dù sao số lượng đông đảo cũng chính là thế mạnh của bọn chúng.
ẦM ——.
Chính vào lúc bọn chúng còn đang trào dâng hy vọng trong lòng, thì từ trên trời đột nhiên vang lên một tiếng thét chói tai, một giây sau đã giáng xuống một đạo thân ảnh đầy máu. Oanh nện thẳng vào Hắc Môn cổng thành, làm cả tòa thành lũy rung chuyển dữ dội, sau đó cửa thành chính là ầm ầm đổ xuống thành một đống phế tích.
Không phải chứ. Hắc Môn cổng thành nhìn kiên cố như vậy, làm sao chịu xuống công kích kia liền không khác gì đồ sứ, vỡ vụn ra ngàn mảnh như vậy được. Cả đám hồn thú gương mặt biến sắc, mà đám tà hồn sư kia càng không thể tin vào một màn trước mắt mình.
“Viên đại nhân.” Một tên tà hồn sư thất thanh la lớn.
Người vừa bị tạp toái vào cổng thành, còn không phải Viên Lữ Quân đang đại chiến với Ngạo Thiên Long hay sao. Hắn hiện tại một thân máu tươi, trang phục rách nát, thần sắc thảm hại. Ngay cả trạng thái võ hồn chân thân cũng bị giải trừ, không cần nói cũng biết hồn lực tiêu hao đến mức báo động.
Trầm thấp tiếng rồng ngâm tại vạn trượng trên không trung vang lên, chỉ kịp thấy một đầu Hỏa Cốt Long to lớn cấp tốc thu nhỏ lại, hóa thành một tên thanh niên vóc người vạm vỡ. Hắn trên tay Hắc Ma Chuy, chỉ thẳng vào mặt Viên Lữ Quân, trầm giọng nói:
“Con khỉ nhà ngươi, đã biết sợ hay là chưa?”
Viên Lữ Quân vừa nghe vậy, đôi mắt thoáng cụp xuống, dĩ nhiên không dám trả lời nữa câu. Bởi vì trận chiến vừa nãy, rõ ràng hắn địch không lại tên kia, ngay cả đệ lục hồn kỹ đánh ra cũng bị đối phương một trảo một búa chấn nát. Không những bản thân trọng thương, mà cú rơi của hắn còn làm Hắc Môn cổng thành sụp đổ. Gián tiếp đẩy liên minh bọn hắn vào đường cùng.
“Con mẹ nó, lần này thảm rồi. Ta đã đoán từ trước, không có tổng bộ chi viện, Hắc Môn hôm nay khó giữ, quả thực không sai.” Viên Lữ Quân thấp giọng nói với đám thuộc hạ của mình. Trong mắt của hắn bây giờ không còn một chút tự tin tái đấu nữa, hơn ai hết hắn rất sợ chết, cho nên lúc này trong đầu đã bắt đầu nghĩ tới kế lui binh.
Ngạo Thiên Long tuy hùng hổ như vậy, thế nhưng hắn trong lòng vô cùng cẩn thận, luôn đề phòng đối phương ám toán. Vừa nãy kịch chiến Viên Lữ Quân một trận, nếu hắn không đem võ hồn thật sự bại lộ ra thì không thể chiếm được thượng phong như thế này.
Viên Lữ Quân kia Đại Lực Ma Viên võ hồn thật không phải một cái rác rưởi a.
Ngạo Thiên Long đáp xuống bên cạnh Vân Chính Thiên, bên trái là Lương Thế Nhân. Ba người bọn hắn ánh mắt chằm chằm nhìn vào bên trong đầy rẫy hồn thú.
Áp lực nặng nề từ ba người bắt đầu phóng ra, đem toàn bộ kẻ địch bên trong Hắc Môn dọa chết khiếp.
Vân Chính Thiên thản nhiên nói:
“Hiện tại vẫn còn muốn đánh sao? Nếu các ngươi còn muốn sống, vậy thì cút về Thú Vực đi. Kể từ ngày hôm nay Lưỡi Quỷ đại đạo là của Thiên Minh Thần Triều bọn ta.”
Viên Lữ Quân bên trong gương mặt đắng chát, cục diện này hắn đã dự đoán từ trước, nhưng không nghĩ sẽ chóng vánh đến như vậy. Nhìn lại một chút thương vong hai bên rõ ràng quá chênh lệch. Hồn thú chết trận gần hai trăm, tà hồn sư chết trận không dưới mười.
Còn phía đối phương thì như thế nào, tử trận cùng bị thương công lại tuyệt đối không quá một trăm. Nếu tiếp tục đánh nữa, thương vong song phương dĩ nhiên sẽ tiếp tục tăng lên, thế nhưng tình trạng bây giờ phía bọn hắn có dũng khí tiếp tục chiến đấu sao? Đó không phải là chiến đấu, mà là đi tự sát a.
Chưa kể phe mình đã chết không ít cường giả, tỷ như hắn hai cái cận thân đều bị giết, Chấn Thiến Thú tử trận, Tà Mâu Bạch Hổ như mèo bệnh không chút uy. Bây giờ mà còn cứng đầu chiến tiếp, chỉ sợ hôm nay Hắc Môn máu chảy thành sông a, mà trong đó đều là máu của bọn hắn là nhiều.
“Hà.” Viên Lữ Quân thở ra một hơi, ánh mắt bất đắc dĩ liếc về phía Tà Mâu Bạch Hổ, thấp giọng nói:
“Các ngươi tự nghĩ đi. Còn Tà Hồn Điện bọn ta bây giờ sẽ quyết định rút lui.”
Tà Mâu Bạch Hổ ánh mắt ngưng lại, rõ ràng đối với quyết định rút lui rất không đồng tình. Bất quá tu luyện đến hai vạn năm cấp bậc, nó trí tuệ cũng tính đã phát triển nhất định. Cho dù trong lòng còn có chấp niệm, nhưng nó tự biết hiện tại đã vô pháp thủ hộ Hắc Môn được nữa rồi.
Tà Mâu Bạch Hổ hướng đông đảo thuộc hạ phía sau, gầm nhẹ một tiếng thê lương.
Vân Chính Thiên ba người ngoài kia, rõ ràng nhìn thấy bên trong Hắc Môn bắt đầu rục rịch dị động. Bọn chúng là đang rút lui?
“Lão đại, bọn chúng thật sự đang rời đi.” Lương Thế Nhân như không tin vào mắt mình.
Ngạo Thiên Long ánh mắt chiếu thẳng vào: “Xem ra tên tà hồn sư thủ lĩnh kia bị thương không nhẹ, hắn là kẻ muốn rút lui trước hết.”
Vân Chính Thiên lặng yên quan sát, cho đến khi bóng dáng hồn thú hoàn toàn biến mất, hắn mới thở phào một cái. Vân Chính Thiên tâm trạng căng thẳng như vậy, là do hắn không mong muốn đối phương chiến đấu đến cùng a. Cho dù phần thắng vẫn không cách nào thoát khỏi tay hắn được, nhưng như 8MQgDUh vậy đồng nghĩa thương vong con số sẽ tăng lên rất nhiều.
Thiên Minh Thần Triều dù sao vẫn còn non trẻ, chết nhiều như vậy binh sĩ là một tổn thất không cách nào bù đắp được a.
Cho nên trước khi hồn thú liên minh hoàn toàn biến mất, hắn vẫn duy trì sự khẩn trương.
“Mọi người nghe rõ. Cẩn thận tiến vào, không được để xảy ra bất kỳ thương vong nào nữa. Quân ý chú trọng chăm sóc người bị thương, nếu cần lập tức thoát ly chiến trường trở về Thiên Minh thành điều trị.” Vân Chính Thiên ra lệnh.
“Rõ.” Đám binh sĩ đồng thanh đáp.
Sau đó bọn hắn ba người mang theo một đám binh sĩ tiến vào bên trong Hắc Môn dò xét. Chỉ thấy bên trong thành thật sự vườn không nhà trống, đã không còn bất cứ bóng dáng quân địch nào.
Lương Thế Nhân tâm trạng vui vẻ, từ trong người lấy ra một lá cờ, trên cờ có thêu hình một thanh kiếm hướng lên. Đây chính là Thiên Minh Thần Triều cờ hiệu.
“Lão đại, ngươi treo lên đi.”
Vân Chính Thiên mỉm cười đưa tay nhận lấy cờ hiệu. Tại trên đỉnh cao nhất của Hắc Môn, Thiên Minh Thần Triều cờ hiệu bay phất phới. Bên dưới là tiếng tung hô vang vọng của Thiên Minh Thần Triều toàn bộ binh sĩ.
Thời khắc bọn hắn đang chứng kiến, chính là thời khắc Lưỡi Quỷ đại đạo vạn dặm hoàn toàn thống nhất. Trở thành Thiên Minh Thần Triều độc quyền lãnh thổ.
“Minh Chủ thần dũng. Minh Chủ thần dũng.”
Về sau nhiều người kể lại, tiếng tung hô của Thiên Minh Thần Triều binh sĩ kia, đã vang vọng suốt ba ngày ba đêm, cơ hồ đánh động đến những cường giả hồn thú đang ngủ say bên trong Thú Vực.
Bất quá lúc này, Vân Chính Thiên cũng không có để ý đến những chuyện đó. Bởi vì hắn dám làm ra như vậy, tự nhiên có tính toán ở phía sau. Mà tính toán này giúp cho Thiên Minh Thần Triều, hoàn toàn không cần kiêng kỵ tà hồn sư cấp bậc Phong Hào đấu la hoặc mười vạn năm hồn thú nữa.
Một tuần sau khi Lưỡi Quỷ đại đạo hoàn toàn thống nhất, Bao lão đã truyền đến tin tức chấn động.
Hội nghị các siêu cấp thế lực đã đồng loạt cử tới cường giả, tọa trấn tại Lưỡi Quỷ đại đạo, đề phòng Tà Hồn Điện và hồn thú phản công. Viện binh đến lần này, chính là năm vị Phong Hào đấu la, trong đó còn có một vị cực mạnh. Đó là Tô Trịnh, viện trưởng Quái Vật Học Viện, sư phụ của Ngạo Thiên Long, chín mươi bảy cấp Siêu Cấp đấu la tồn tại.
Ngoài những nhân vật đỉnh tiêm này, Thiên Phủ cũng phía tới Thiên Binh tinh nhuệ bù khuyết cho Thiên Minh Thần Triều thương vong. Mà đi cùng với Thiên Phủ nhân mã, thình lình lại là Mã Thiên Hoa.
Đúng là Mã Thiên Hoa, nàng vậy mà đã hoàn thành hai cái điều kiện để có thể đến giúp Vân Chính Thiên.
Hiện tại nàng đã là Hồn Thánh cấp bậc, hơn nữa tà hỏa trong người đã hoàn toàn khu trừ sau khi phục dục Thập Thủ Liệt Dương Xà nội đan.
Vân Chính Thiên hay tin nàng đến, thế mà lại vừa mừng vừa sợ.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]