Chương trước
Chương sau
“Ngài làm cái gì vậy?” Vân Chính Thiên thanh âm hốt hoảng kêu lên.

Trước mắt hắn lúc này, Đế lão quỷ cùng toàn bộ Đường Môn nhân đồng loạt quỳ xuống, cung kính hướng hắn khấu đầu.

Cho dù là Bao lão cùng toàn thể người có mặt tại đây cũng một trận há mồm trợn mắt không rõ tại sao.

Vân Chính Thiên nhanh chóng bước tới, đem Đế lão quỷ cánh tay nhấc lên, bất quá lão hình như không muốn đứng lên, dùng hồn lực chống lại.

“Chính Thiên, này là chúng ta tất phải làm. Ngươi cũng biết cái kia Ma Độc Long Vương chính là Đường Môn vạn năm chi thù. Chỉ cần nó còn sống một ngày, trên dưới tông môn đều sống trong nỗi uất hận. Chúng ta nhiều năm qua phái ra vô số cường giả, mục đích to lớn cũng là muốn tìm ra nơi ẩn nấu của nó, bất quá chưa bao giờ thành công. Thậm chí chúng ta môn chủ vì không muốn thuộc hạ mạo hiểm tính mạng, hắn không tiếc nguy hiểm đích thân tiến vào Thú Vực, tìm kiếm Ma Độc Long Vương.”

Vân Chính Thiên trong lòng chợt động, những thứ này xem chừng thân quen như Bao lão cùng Đế lão quỷ cũng không dễ dàng biết được. Chỉ có cao tầng nội bộ Đường Môn mới biết được đi.

Đường Môn môn chủ chính là tam đại thần nhân một trong, năm đó tại trong Thú Vực tung hoành, sau cùng bặt vô âm tín. Theo lời Đế lão quỷ, hắn chính là vì tìm kiếm Ma Độc Long Vương địa phương sinh sống mà mạo hiểm đi vào. Mà vị trí này cũng chính là năm xưa Băng Hỏa Lưỡng Nghi Nhãn, là thánh địa thuộc sở hữu của Đường Môn.

Ma Độc Long Vương dùng hắn Độc Hóa Chi Quang hồn kỹ làm cho một cái thần kỳ địa phương như Băng Hỏa Lưỡng Nghi Nhãn phải biến chất, không cần nói cũng biết Đường Môn đối với nó căm thù như thế này. Cho nên hay tin Vân Chính Thiên thế mà đã đem nó liệp sát, này tự nhiên đồng nghĩa với việc Đường Môn đã rửa được mối thù tích lũy suốt mấy ngàn năm.

Dù không phải bọn hắn đích thân ra ta, nhưng cũng không có ai đi quan tâm vấn đề này.

Đế lão quỷ nói: “Chính Thiên, Đường Môn chúng ta nguyện ý phò tá ngươi. Chỉ cần ngươi ra yêu cầu, cho dù là thiên tài địa bảo hay tuyệt thế thần binh chúng ta đều cố gắng hết sức tìm về.”

Vân Chính Thiên cười khổ: “Được rồi, những cái này ta cũng không cần a. Đem Ma Độc Long Vương giết chết, đối với ta cũng vô cùng có lợi. Nó hiện tại đã trở thành ta hồn hoàn một trong, hơn nữa hồn cốt cũng tiện nghi ta trên người. Cho nên ta chỉ cần Đường Môn đồng tâm hiệp lực đối phó Tà Hồn Điện cùng hồn thú, như vậy là đủ rồi.”

Một khi ngươi có nhiều tiền, khẩu vị cũng sẽ thay đổi. Trước mắt sở hữu song sinh thần cấp võ hồn, hồn hoàn niên hạn vô cùng khủng bố, hồn cốt lại không cần phải nói, tuyệt đối không so với mấy vị đại năng năm xưa kém là bao. Hơn nữa hắn còn là vị diện chiếu cố người, đối với nguyên tố chi lực vẫn là linh hồn chi lực vô cùng am hiểu, cùng với vô số thủ đoạn, kiếm pháp, mật tịch đến từ kiếp trước.

Vì thế có thể nói, ngoại trừ chân chính thần khí ra hoặc đến từ Thần Giới tài vật mới có thể làm hắn thật sự rung động. Mà những thứ này, tin rằng Đường Môn cũng không có năng lực đi thu thập đấy.

Đế lão quỷ tự nhiên không biết một điểm tư tâm này, hết mực khen ngợi: “Anh hùng xuất thiếu niên!”

Thiên Môn Quan đại điện phía dưới chính là một mảnh huyên náo. Vân Chính Thiên cùng hết thảy văn võ bá quan, cùng với Nhân Vực cường giả liên minh tụ họp lại một chỗ, không nghi ngờ mang đến hừng hực sinh cơ. Mọi người trò truyện cực kỳ vui vẻ, cho đến khi trời tối mới từ từ giải tán.

Thiên Môn Quan trước sau cũng không liệt vào hàng cỡ lớn thành thị, muốn cùng lúc lưu hơn vạn nhân mã ở trong là chuyện không thể nào. Cho nên trước hết muốn làm chính là nới rộng diện tích.

Nới rộng Thiên Môn Quan, cụ thể là xây dựng thêm lô cốt, thành lũy phòng thủ, doanh trại tập trung, kho dự trữ lương thực. Ngoài ra công tác kiến thiết đại lộ vận chuyển, lối thoát hiểm, hầm trú ẩn các loại kiến trúc đều được ưu tiên đưa lên hàng đầu.

Dù sao chiến tranh với Thú Vực cũng không phải vài tháng một năm là kết thúc, cho nên những thứ này hay nhất vẫn nên chuẩn bị chu đáo ngay từ đầu.

Chỉ có một điều làm người khác không khỏi chấn kinh, chính là khu vực nới rộng không phải ngược về hướng Thiên Vực, mà là Thú Vực lãnh thổ. Này tất nhiên là Vân Chính Thiên đánh chủ ý.

Lấy hắn thần thánh chi lực, kết hợp với Bao lão cực hạn quang minh, muốn đem một vùng lãnh thổ Thú Vực ngập chìm trong tà hồn lực làm cho trong lành là chuyện không hề khó.

Mà cũng nhờ Vân Chính Thiên, Bao lão mới biết thì ra quang minh nguyên tố còn có thể như vậy tốt sử dụng. Có thể nói, quang minh hồn sư tại thời đại này đón lấy rất lớn áp chế, tốc độ tu luyện cùng các loại năng lực trên diện rộng giảm xuống, thế nhưng chỉ cần giống như Bao lão đột phá được giới hạn, liền giống như cá chép hóa rồng, ngựa hóa kỳ lân một dạng.

Mặc dù không giống như Vân Chính Thiên được vị diện chiếu cố, nắm giữ chống chất nguyên tố năng lực nguyên nhân, cho nên mỗi lần lão ra tay khu trừ tà hồn lực đều tiêu hao rất lớn năng lượng, bất quá vẫn là thành công một bước này đi.

Đối với chuyện này không khỏi mang tới cho nhân loại một cái đại kinh hỷ. Chuyện như vậy diễn ra không phải nói chỉ cần cho bọn hắn thời gian, Thú Vực lãnh thổ sẽ tự nhiên thu hẹp lại, đồng nghĩa hồn sư sẽ có thể nương theo thiên địa nguyên lực mới tái tạo kia mà gia tăng tốc độ tu luyện, tăng mạnh chất lượng quân nhân. Này có thể nói là một hồi mang tính chiến lược, ảnh hưởng rất lớn tới trận chiến sắp diễn ra.

Thấm thoát một tháng trôi qua, toàn thể nhân loại kết thành đồng minh, không ngừng đối với Thú Vực triển khai công kích. Bất quá hồn thú tại trong Thú Vực sinh sống số lượng đông đúc, lại không giống như lúc trước Lưỡi Quỷ đại đạo cá thể yếu ớt như vậy. Cho nên song phương đại khái khởi phát mấy trận chiến, đều lấy ngang ngửa tư thái mà hình dung.

Mặc dù hồn thú đa phần tu vi là vạn năm cấp bậc, cũng không có mười vạn năm hồn thú tọa trận, nhưng bù lại số lượng rất đông. Lấy nhân loại xuất ra mấy vị Phong Hào đấu la, cũng chỉ có thể miễn cưỡng xem như không thất thủ.

Đương nhiên phần lớn nguyên nhân là vì song phương chân chính cường giả vẫn chưa có xuất hiện.

Này một hồi chiến tranh có thể kéo dài đến mấy chục năm, chính vì vậy bảo toàn lực lượng cùng bí mật thông tin cường giả nội bộ sở hữu mới là chính đạo.

Ngày hôm nay tại đại điện chính sự, Vân Chính Thiên cùng Bao lão, Đế lão quỷ và mấy vị nằm trong hàng ngũ lãnh tụ đang hội họp.

Mỗi người bọn hắn đều cầm trên tay một cái hồn đạo thiết bị mô phỏng màn hình, này chính là tiền tuyến gửi về cục bộ báo cáo văn bản.

“Đường Môn phân khu trong ba ngày tao ngộ hai mươi hai đợt công kích. Chủ yếu là ngàn năm đến vạn năm hồn thú, dẫn đầu là một con Hắc Ma Điểu năm vạn năm tu vi. Thành công đẩy lùi, không có tử vong, bị thương mười hai người, thiệt hại mười lăm khẩu đạn pháo. Đề nghị gửi thêm nhu yếu phẩm và các trang thiết bị y tế dự phòng.”

“Vô Cực phân khu trong một tuần tao ngộ ba mươi lăm đợt công kích. Trong đó có năm đợt nhận biết sự tham gia của tà hồn sư. Bị thất thủ một lần, sau đó thành công phản kích. Giết chết hai mươi danh tà hồn sư tu vi Hồn Vương, tử thương hai mươi bảy người, bị thương tám người, hồn đạo phòng ngự thiệt hại nặng nề, thành lũy cũng hư hỏng nặng. Yêu cầu cấp bách gửi tới quân y cùng hồn đạo khí bổ sung. Đề nghị có phương hướng giải tỏa căng thẳng tại khu vực này.”

“Cổ Hoang phân khu gần nhất tao ngộ bảy lần công kích. Không có thiệt hại đáng kể, chủ yếu là ngàn năm hồn thú đơn lẻ công kích không có chiến lược.”

“Ngân Nguyệt phân khu tuần qua không tao ngộ công kích, đang có ý định mở rộng phân khu, xin chỉ thị.”

“Thiên Minh phân khu trong tuần tao ngộ mười hai đợt công kích. Hiện tại đang cùng đợt thứ mười ba chống đỡ, phe địch xuất hiện mười vạn năm tu vi hồn thú. Xin thỉnh cầu hỗ trợ.”

Điện tử thanh âm dứt lời, chấm dứt báo cáo.

Vô Cực lão tổ ngồi ở một bên sắc mặt âm trầm. Tuần này báo cáo gửi tới, thiệt hại nhất không cần nghi ngờ chính là lão Vô Cực Tông đang phụ trách Vô Cực phân khu. Chết trận hai mươi bảy người, bị thương tám người. Không cần nói cũng biết mang đến ảnh hưởng to lớn đến tông môn căn nguyên lực lượng.

Hiện tại nhân loại kết thành một cái liên minh, trên dưới có rất nhiều tông môn, thế lực hợp lại. Lấy Vô Cực Tông, Ngân Nguyệt Môn, Cổ Hoang Phái, Đường Môn cùng Thiên Minh Thần Triều làm năm cái thủ lãnh đứng đầu, phân chia biên giới Thiên Vực, Thú Vực thành năm phân khu.

Lấy Thiên Minh phân khu ở trung tâm, cánh tả là Cổ Hoang Phái, Đường Môn. Cánh hữu là Ngân Nguyệt Môn, Vô Cực Tông.

Bây giờ khai chiến đã hơn một tháng, năm phân khu trước sau đều có kẻ địch tập kích, nhưng thương vong nặng nhất có thể nói là nằm ở trung tâm cùng hai biên phân khu.

Tuần này như cũ Thiên Minh Thần Triều, Vô Cực Tông cùng Đường Môn đón lấy quyết lịch công kích. Bất quá Vô Cực Tông không có như Đường Môn như vậy nội tình thâm hậu, rốt cuộc dẫn đến thương vong báo cáo như lúc nãy.

Lại nói Thiên Minh Thần Triều cũng tuyệt không so với Vô Cực Tông mạnh hơn, bất quá bọn hắn như cũ có đông đảo quân nhân, hơn nữa còn có Truyền Linh Tháp gia nhập hàng ngũ dưới trướng.

Truyền Linh Tháp là chân chính cự đầu một phương, thế nhưng lần này khai chiến cũng không lấy tên Truyền Linh phân khu. Đơn giản dễ hiểu mà giải thích rằng, Bao lão muốn giúp Vân Chính Thiên khuếch trương thanh thế Thiên Minh Thần Triều.

Đối với việc này cũng không có ai đi phản đối, dù sao Vân Chính Thiên hoàn toàn có tư cách này.

Bao lão lên tiếng trấn an: “Vô Nguyên ngươi bình tĩnh. Loại này cố sự tại trong chiến tranh tất sẽ diễn ra, chúng ta nên làm bây giờ là chỉnh đốn quân ngũ, đón lấy phía sau kế hoạch. Đừng để cảm xúc lấn áp.”

Vô Cực lão tổ nắm tay đang siết mạnh, một lát cũng mở ra, nặng nề thở dài một cái: “Ta biết. Chính Thiên, ngươi nói đi.”

Hiện tại Vân Chính Thiên có thể xem như nhân loại ngôi sao sáng, một đời tuổi trẻ đắc ý nhất, cho nên mấy vị lão giả ở đây cũng không để ý vai vế mà thường xuyên muốn nghe ý kiến của hắn.

Vân Chính Thiên nói: “Vô Cực phân khu thiệt hại nặng nhất, trước mắt nhanh chóng cung cấp toàn bộ vật phẩm cần thiết cho việc phục hồi, không thể để kẻ thù nhân cơ hội này liên tục truy kích. Đồng ý Ngân Nguyệt phân khu mở rộng, phương hướng mở rộng hướng về Vô Cực phân khu, nội trong tuần sau phải cùng với nhau xây dựng một cái vành đai phòng ngự. Ta sẽ phái Ngạo Thiên Long dẫn theo một trăm Thiên Quân quay về Ngân Nguyệt phân khu hỗ trợ. Chỉ cần vành đai phòng ngự hoàn tất, Vô Cực phân khu cùng Ngân Nguyệt phân khu có thể tùy thời hỗ trợ lẫn nhau. Về phần Cổ Hoang phân khu, tăng cường phòng ngự, đề phòng kẻ thù tập kích bất ngờ, không được lơ là công tác tìm kiếm sự xuất hiện của tà hồn sư.”

“Được. Chúng ta lập tức đi làm.”

Vô Nguyên, Nguyệt Hà, Cổ Hoặc đồng thanh đáp sau đó kéo nhau rời đi.

Lúc này Đế lão quỷ lên tiếng: “Đường Môn phân khu không có chuyện gì, ta sẽ phái một số cao thủ âm thầm tọa trận không có lộ mặt, đề phòng bất trắc.”

Vân Chính Thiên gật đầu: “Ừm, Đường Minh, Viêm Phong bọn hắn cũng đi đi.”

“Thiên Minh phân khu thế nào? Mười vạn năm hồn thú không dễ đối phó a. Bọn hắn vẫn còn bị kẻ thù bao vây. Hình như đã hơn một ngày rồi.” Bao lão nói.

“Giao cho Thế Nhân, Hữu Long tới tiếp viện là được. Nếu như có chuyện gì còn có lão nhân gia ngài mà.” Hắn cười tít mắt.

“Ta? Ngươi muốn thân già này phải đi tọa trận thật sao? Còn ngươi ở đây làm cái gì?” Bao lão tức giận.

“Ta tính rời đi vài ngày.” Vân Chính Thiên nói, ánh mắt xa xăm.

“Đi đâu?” Đế lão quỷ tò mò.

“Đi đón lão bà trở về.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.