Tại Vân Chính Thiên cùng Ân Minh Tuyết thời khắc thân thể chạm nhau, cả hai người thân thể trở nên chói lòa, từng khỏa từng khỏa ám quang tựa như lưu tinh bắn vọt mà ra, làm cả một phương rừng rậm nhất thời vụt sáng.
Ngồi trên lưng U Minh Bạch Hổ không ngừng lao đi, Mã Thiên Hoa ngoái đầu nhìn về nơi Vân Chính Thiên đang vì bọn họ mà cầm chân Tà Hồn Điện cường giả, khuôn mặt xinh đẹp không che giấu nổi sự lo lắng. Nàng trong tâm đúng là đối với Vân Chính Thiên có tuyệt đối tin tưởng, nhưng lo lắng cảm xúc không thể không có. Đến giờ khắc này, bọn họ cơ hồ đã là thế hệ tuổi trẻ nổi bậc nhất, cùng lứa sẽ không người có thể so sánh, nhưng đối mặt với mấy vị sống lâu năm lão quái vật, như cũ có chênh lệch không nhỏ, vì lẽ đó không thể làm ra hạ sách lần này.
Nàng chỉ hận mình không thể mạnh mẽ hơn, để có thể cùng Vân Chính Thiên hắn kề vai tác chiến. Cho dù là thất bại cũng có thể tại một chỗ chết chung với nhau.
Lương Thế Nhân ngồi bên cạnh, thấy được Mã Thiên Hoa gương mặt lo lắng, hắn khẽ nói: “Yên tâm đi, lão đại là bực nào nhân vật. Hắn không chết dễ dàng như vậy đâu.” Sau đó hắn hai mắt đột nhiên híp lại, ngẩng mặt lên quan sát: “Phía trước có hồn thú cường đại tọa trấn.”
“Các ngươi là ai?” Một đạo sâm nghiêm giọng nói tại trong rừng rậm vang ra. Hồn thú có thể phát ra nhân loại ngôn ngữ, đại biểu nó đã tu luyện đến mười vạn năm cấp bậc, trí tuệ đã có thể cùng với nhân loại xếp ngang hàng.
Ba người bọn hắn chậm rãi trèo xuống lưng hổ, sau đó U Minh Bạch Hổ cũng chui vào cơ thể Lương Thế Nhân biến mất, này động tác chính là biểu lộ thành ý, bọn hắn không phải đến đây để giao chiến.
Lương Thế Nhân có phần cung kính: “Tiền bối, chúng ta đại biểu Nhân Vực hồn sư, muốn gặp Thú Thần Đế Thiên có việc cần nói.”
Chủ nhân của đạo thanh âm kia vẫn không có xuất hiện, ẩn nấp trong rừng duy trì trầm mặc một lát, sau đó lại nói vọng ra: “Nhân Vực hồn sư? Ta nhìn thấy các ngươi bị Tà Hồn Điện bên kia truy sát mà chạy lại đây, rốt cuộc có chuyện gì?”
Lương Thế Nhân thái độ cứng rắn: “Tiền bồi đừng trách vãn bối vô lễ, chuyện này can hệ đến Đấu La Tinh tồn vong, vãn bối sau khi gặp Thú Thần đại nhân sẽ tỏ rõ sự tình.”
“Được rồi, vào đây.” Cường giả hồn thú cũng không có làm khó dễ, lập tức truyền tới một đạo ý niệm, dẫn dắt Lương Thế Nhân ba người tiến sâu vào sâm lâm phòng tuyến.
Lương Thế Nhân ba người nương theo chỉ dẫn tiến vào âm u rừng rập, sau đó ở dưới một gốc cây đại thụ bọn hắn liền nhìn thấy một vị áo nâu nam tử đã đứng đợi sẵn. Áo nâu nam tử vóc người bình thường, dung mạo bình thường, nhìn qua cùng với phổ thông phàm nhân không sai biệt, điểm duy nhất khác biệt chính là người này có đến tám cánh tay, tạo thành bốn đôi tay đen như mực đan xen vào nhau. Lương Thế Nhân không dám thất lễ, vội vàng ôm quyền: “Vãn bối Lương Thế Nhân. Chúng ta là Nhân Vực hồn sư, trực thuộc Thiên Minh Thần Triều. Vừa rồi may mắn đào thoát khỏi sự vây bắt của Tà Hồn Điện, đồng thời phát hiện âm mưu động trời của bọn chúng, cho nên mới lập tức chạy đến đây, ý muốn báo tin cho Thú Thần đại nhân.”
Bát tí áo nâu nam tử mặt không biến hóa: “Tà Hồn Điện muốn mở ra Cấm Vực thông đạo vĩnh viễn, để cho Cấm Vực sinh vật kéo tới đây, ý đồ thôn tính Đấu La Tinh. Những thứ này chúng ta đã biết rõ, ngươi còn có cái gì khác tình báo sao?”
Lương Thế Nhân trong lòng mắng to, thì ra cái thông đạo kia là liên thông với Cấm Vực, chẳng trách lại như thế quỉ dị.
Tương truyền Đấu La Tinh hiện tại phân ra làm tứ vực, trong đó có Nhân Vực, Thú Vực là hai cái đại vực lãnh thổ dễ dàng nhận biết nhất, còn hai cái phía sau được mệnh danh là nơi an nghỉ của ma và thần lại vô cùng huyền bí. Thần Ma chi chiến làm cho vẫn lạc thần cách cùng ma thần tại trong vũ trụ không gian lưu lạc, trong đó có không ít vị bị Đấu La Tinh năng lượng hấp dẫn mà rơi xuống, từ đó hình thành thêm hai đại vực. Thần Vực là nơi thần cách an nghỉ, còn Cấm Vực là nơi ma thần tán thân.
Tà Hồn Điện chân chính kế hoạch triệu hồi Ma Thần, nguyên lai là thông qua thử nghiệm hồi sinh một vị Ma Thần vốn đã vẫn lạc ở trong Cấm Vực, mở rộng thể tích thông đạo, truyền tống hắn ra bên ngoài này. Nếu kế hoạch này thành công, Đấu La Tinh sẽ phải hứng chịu cơn thịnh nộ của một cường giả cấp thần, mặc dù vị này đã vẫn lạc từ lâu nhưng sợ rằng ở thế giới vẫn như cũ vô địch thủ.
Lương Thế Nhân nội tâm khiếp sợ, nhưng bên ngoài vẫn giữ vẻ bình tĩnh che giấu đi hắn cảm xúc, ngữ điệu mang theo vài phần lãnh khốc: “Mở ra Cấm Vực sự tình chỉ là da lông tiểu tiết bên ngoài mà thôi. Bọn chúng chân chính kế hoạch không phải chỉ muốn mang tới Cấm Vực sinh vật phổ thông để xâm lấn thế giới của chúng ta, mà là muốn mang tới một vị chân chính thần cấp tầng thứ, ý đồ đem cả hành tinh này hủy diệt.”
“Ngươi nói sao?” Bát tí áo nâu nam tử con ngươi rục rịch, dĩ nhiên bị câu trả lời của Lương Thế Nhân làm cho bất ngờ: “Đem cả thế giới này hủy diệt là cái gì ý tứ? Giả dụ kế hoạch của bọn chúng thành công thì sau này cai trị cái gì khi tất cả đã bị hủy diệt?”
“Không tiện cùng ngài nhiều lời, thỉnh ngài hồi báo Thú Thần đại nhân một tiếng, sau đó tất cả sẽ tường tận.” Lương Thế Nhân lắc đầu cứng rắn.
“Ngươi...” Bát tí áo nâu nam tử trợn mắt.
“Bát tí, dẫn bọn họ vào gặp ta.” Chính vào lúc này, một đạo trầm đục long âm đột nhiên vang lên, làm cho bát tí nam tử kia còn muốn phát tiết phải ngưng lập tức lại. Lương Thế Nhân đám người hô hấp trở nên dồn dập, tim đập đùng đùng, bọn hắn đã đoán được chủ nhân của đạo long âm này là ai, chỉ sợ ngoài vị kia tối cường hung thú kia ra cũng không còn người nào có đảm lượng như vậy, thật không hổ danh Thú Thần Đế Thiên.
“Vâng.” Bát tí áo nâu nam tử cung kính một tiếng, liếc Lương Thế Nhân hừ lạnh một cái, xoay người bước đi.
Lương Thế Nhân bĩu môi, sau đó dẫn đầu ba người rảo bước theo sau. Đi được một lát, hắn liền nhìn thấy trước mắt là một cái kết giới được dựng thẳng lên cao, trên vách tỏa ra một tầng mờ ảo hào quang. Bát tí nam tử không có ngừng lại, trực tiếp xuyên qua kết giới, biến mất vô dạng.
Lương Thế Nhân ba người liếc nhìn nhau một thoáng, sau đó cũng thận trọng tiến vào bên trong.
Chỗ này là hồn thú doanh trại, tất nhiên cần phải cẩn thận. Nhưng ba người bọn hắn cũng không có lo lắng hồn thú sẽ làm ra cái gì lừa gạt hành động, dù sao nơi này cũng là sân nhà bọn chúng, muốn giết đã giết, cần gì phải tốn công như thế.
Một vệt sáng lóe lên trước mắt, Lương Thế Nhân ba người đã ở bên trong một vùng không gian khác, lập tức cảm nhận được đại lượng khủng bố hơi thở tập trung lại một chỗ, làm cho bọn hắn không khỏi khiếp sợ. Có lẽ đây là lần đầu tiên nhìn thấy nhiều như vậy hung thú cùng một lúc, dù là Mã Thiên Hoa cũng rùng mình đổ mồ hôi lạnh. Can Hữu Long chính mình trong lòng cười khổ. Vừa rồi cơ hồ toàn bộ trên thế giới khủng bố nhất tà hồn sư vây bắt, bây giờ trước mặt không nghi ngờ là toàn bộ hồn thú tối cường tồn tại, bọn hắn vận khí không sai à nha.
Lương Thế Nhân nhìn tới một vị tóc vàng nam tử ở vị trí trung tâm, dựa theo trên người phát ra một cỗ hơi thở thần bí sâm nghiêm, vực sâu như ngục, thâm bất khả trắc, lại thêm trong nhân gian lưu lại diện mạo mô tả, hắn lập tức cúi người ôm quyền cung kính: “Vãn bối gặp qua Thú Thần đại nhân, ngài khỏe.”
Đế Thiên một nữa khuôn mặt bị bóng tối che lấp, mở miệng nói: “Cầm chân Tà Hồn Điện cường giả là ai?”
Lương Thế Nhân cau mày khó hiểu, nhưng không dám chậm trễ đáp: “Là ta lão đại, hắn gọi Vân Chính Thiên.”
Nghe được ba chữ này, Đế Thiên hai mắt chợt động: “Nguyên lai là hắn. Các ngươi làm sao đột nhiên xuất hiện ở chỗ này? Kim Quang đấu la có tới?”
Lương Thế Nhân không chút giấu giếm, chậm rãi tường thuật lại toàn bộ sự tình, bao gồm cả Thời Không chi thần khảo nghiệm cùng với Tà Hồn Điện âm mưu tất cả rành mạch một lượt nói qua.
Đế Thiên nghe xong, sắc mặt càng trở nên u ám: “Hóa ra là như vậy, xem ra chúng ta uổng công sống lâu năm, bị một cái Tà Đế giỡn mặt, rơi vào hắn tính toán mà không chút hay biết.”
Mấy vị hung thú cũng không kiềm chế được, trong mắt lập tức sục sôi tức giận: “Hỗn đản Tà Hồn Điện, hóa ra từ lâu đào hố cho chúng ta nhảy. Năm xưa liên thủ với bọn chúng bắt giữ Vương Nghiêm Thần hóa ra là vì dự phòng cho kế hoạch hôm nay, Tà Đế quả nhiên gian xảo, chúng ta đều bị lừa rồi!”
Dù hiện tại Tà Hồn Điện không có Tà Đế dẫn dắt, Huyết Đế kế hoạch dự phòng cũng không làm kế hoạch chậm trễ bao nhiêu. Đây đều là do Tà Đế tính toán quá mức chi li.
“Đại nhân, tuyệt đối không để Ma Thần hàng lâm, nếu không chúng ta tỷ lệ chiến thắng cơ hồ bằng không.” Ở trong bóng tối một vị lực lưỡng tráng kiện trung niên đột nhiên lên tiếng.
“Hùng Quân nói phải, ta tán thành chỉnh đốn quân lực, lại một lần nữa tiến công.” Ở gần đó là một vị nữ tử áo tím, lời nàng nói ra chứa đựng nồng đậm sát cơ.
Bát Tí ngược lại lên tiếng phản bác: “Còn chưa biết được những người này tình báo có chính xác hay không, vạn nhất lại là một cái bẫy, như vậy chúng ta hồn thú chắc chắn triệt để bại vong, không thể vãn hồi được.”
Hung thú mấy vị luân phiên tranh luận, chủ đạo Đế Thiên vẫn chưa nói câu nào, hai mắt đã khép lại, trong lòng bắt đầu suy tính, cân nhắc. Lương Thế Nhân ba người trong lòng như có lửa đốt, thời gian kéo dài càng lâu Vân Chính Thiên, Ân Minh Tuyết hai người càng nguy hiểm, bất quá bọn hắn cũng không có can đảm đi thúc dục vị này Thú Thần.
Mã Thiên Hoa vốn không có lên tiếng, đột nhiên lúc này nhớ tới Vân Chính Thiên lời nói trước khi cùng Ân Minh Tuyết chạy đi, nàng lập tức hướng tới Đế Thiên ở trên cao, vội vàng nói: “Đế Thiên đại nhân, Vân Chính Thiên hắn nhờ ta nhắn cho ngài một câu.”
“Là cái gì?” Đế Thiên đáp, vẫn không mở mắt.
Mã Thiên Hoa nói: “Hắn nói, hắn cần lực lượng của ngài để bảo vệ cho Thời Không chi tử, chỉ cần Thời Không chi tử không rơi vào tay Tà Hồn Điện, bọn chúng kế hoạch rất có khả năng sẽ hoàn toàn phá sản.”
Đế Thiên không nhịn được, lập tức mở mắt ra: “Ai là Thời Không chi tử?”
Cùng lúc đó, Huyết Đế hai mắt đỏ như máu nhìn tới trước mắt một đạo chói lòa thân ảnh, trầm thấp mà kêu: “Thiên, nguyên lai ngươi không phải Thời Không chi tử, mà là nàng sao!”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]