Chương trước
Chương sau
Nhạc Thiên Thần dẫn Bao lão vào bên trong Thiên Sứ Đại Điện, sau đó lại vòng ra hậu hoa viên, tùy tiện một cái ghế đá, hai lão ngồi xuống đàm đạo với nhau.

“Ngươi tấn chức Cực Hạn Đấu La?” Nhạc Thiên Thần cười hỏi.

Bao lão bồi hồi đáp: “Tổ tiên chiếu cố, trong lúc chiến đấu với một vị hung thú, may mắn vừa vặn đột phá, nếu không ta cái mạng già này cũng mất rồi.”

“Ồ, nói rõ xem nào.” Nhạc Thiên Thần tỏ vẻ hiếu kỳ.

Bao lão không vội, thong thả nói: “Nhớ tên đồ đệ ta đã từng kể sao?”

“Là, cái gì Vân Chính Thiên đúng không?” Nhạc Thiên Thần nhớ lại: “Hắn gây sự nên bị hung thú truy sát, xong lão đầu ngươi xuất hiện hiện ngăn cơn sóng giữ phải không?”

“Chứ còn gì nữa!” Bao lão tức giận: “Hắn ở trong Thú Vực tung hoành, chính tay đánh chết Bích Lân Hoàng Xà chi tử, xong bị nàng ta tính toán, gọi đến Ma Độc Long Vương gia hỏa truy sát... “

Bao lão ngắn gọn tường thuật lại toàn bộ diễn biến khi đó, Nhạc Thiên Thần mặt vẫn giữ ý cười, lắng nghe từ đầu đến cuối.

Kết thúc hồi tưởng, Nhạc Thiên Thần khẽ vuốt chòm râu trắng của mình, cảm thán: “Vân Chính Thiên đứa nhỏ này, tiền đồ thật lớn a.”

Nghe lão bằng hữu khen đồ đệ của mình, thân là sư phụ làm sao không cao hứng, nhất là người như Nhạc Thiên Thần lời khen lại còn đáng giá rất nhiều lần. Dù sao lão cũng chính là Thần Thánh Thiên Sứ gia tộc thái thượng đại trưởng lão, đồng thời cũng là đệ nhất cường giả trong gia tộc, nắm giữ Cực Hạn Đấu La tu vi.

“Được rồi, Bao lão đệ, không cần vòng vo nữa, vào vấn đề chính đi.” Hôm nay Bao lão đột nhiên viếng thăm, Nhạc Thiên Thần cũng không nghĩ người này sẽ vì rảnh rang mà chạy tới đây tìm hắn nói chuyện phiếm đấy, đơn giản hỏi thăm vào câu lập tức đi vào trọng điểm.

Bao lão trên mặt đắc ý chi sắc bỗng nhiên thu liễm lại, thanh âm trầm thấp: “Nhạc lão huynh, ngươi tuy không còn nắm quyền triều chính trong gia tộc, nhưng cũng đại khái biết được tình hình hiện nay chứ?”

Nhạc Thiên Thần gật đầu: “Là, ngươi đồ đệ xây dựng Thiên Minh Thần Triệu, danh tiếng vang vọng toàn cõi Thú Vực này. Lấy hắn triều đại làm hạch tâm, đem toàn bộ Nhân Vực thế lực tụ tập lại, tiến hành một hồi chung cực đại chiến với hồn thú và tà hồn sư.”

Bao lão không khỏi giật mình: “Lão huynh biết tương đối nhiều đấy, tình báo là từ đâu mà có?”

Nhạc Thiên Thần vẻ mặt đắc ý hiện lên: “Khà khà, chuyện này ngươi không cần để ý.”

Bao lão nội tâm thầm khen, Thần Thánh Thiên Sứ gia tộc có thể một mình một nhà ở trong Thú Vực mấy ngàn năm, chịu vô số công kích đến từ hồn thú, mấy lần rơi vào thế diệt tộc nhưng rốt cuộc vẫn vững như bàn thạch không gì lay động được, Thần Thánh Thiên Sứ gia tộc nội tình tự nhiên không tầm thường.

“Lần này ta đến đây, là hy vọng lão huynh cùng gia tộc có thể huy động một phần lực lượng, gia nhập vào chúng ta chung cực đại quân, tiến hành một hồi qui mô lớn càn quét sâu vào bên trong Thú Vực hạch tâm, chúng ta đã có kế hoạch tác chiến cụ thể, nhưng lực lượng vẫn còn mỏng manh, nếu như quí tộc có thể tương trợ, Bao mỗ nguyện ghi nhớ suốt đời.”

Bao lão ngắn gọn nhất có thể, nói ra ý định của mình. Nhạc Thiên Thần nghe xong, mỉm cười lắc đầu: “Không giấu gì lão đệ, ngươi khi bước chân vào Thiên Sứ Phủ, vượt qua Thiên Sứ Thủ Hộ Đại Trận có phải đã cảm thấy năng lượng so với dĩ vãng yếu ớt đi một nữa đúng không? Chúng ta gia tộc ba cái Thánh Vật hiện tại, một cái lưu lạc tại thế giới bên ngoài đến lúc này đã hoàn toàn biến mất cho nên mới dẫn đến như vậy cố sự.”

Vốn dĩ Thần Thánh Thiên Sứ gia tộc tam đại Thánh Vật vẫn một mực lưu giữ tại Thiên Sứ Cấm Địa, bọn chúng được gọi là Thiên Sứ mảnh vỡ, chứa đựng thuần khiết nhất Thiên Sứ năng lượng, trong tương lai nếu thuận lợi hấp thụ thiên địa nguyên lực, rất có khả năng những mảnh vỡ này sẽ dung hợp lại với nhau, tái tạo lại Thiên Sứ thần vị đã bị lãng quên.

Dựa theo Thần Thánh Thiên Sứ gia tộc vạn năm tính toán, thì đáng lẽ mấy ngàn năm trước Thiên Sứ thần vị phải xuất thế rồi. Thế nhưng không nghĩ tới tà hồn lực ngày một nồng đậm, làm cho Thiên Sứ mảnh vỡ không cách nào dung hợp lại được với nhau, chỉ có thể miễn cưỡng tồn tại dưới dạng tam đại Thánh Vật, mang tới hạch tâm năng lượng cho Thiên Sứ Thủ Hộ Đại Trận, bảo hộ Thần Thánh Thiên Sứ gia tộc cho tới tận bây giờ.

Thế nhưng ngàn năm trước biến cố lại xảy ra, Thần Thánh Thiên Sứ gia tộc tao ngộ một hồi tai nạn mang tính chất diệt tộc, đương đại tộc trưởng lúc đó không thể không mượn nhờ Thiên Sứ năng lượng có trong tam đại Thánh Vật mà đẩy lui cường địch. Kết quả Thần Thánh Thiên Sứ gia tộc mặc dù giành chiến thắng, nhưng đương đại tộc trưởng lúc đó liều mạng quên mình mà ngã xuống, tam đại Thánh Vật một cái hoàn toàn lạc mất.

Sau đó Thần Thánh Thiên Sứ gia tộc phái ra không ít nhân thủ đi tìm kiếm suốt nhiều thế hệ nhưng vẫn bặt vô âm tín không có kết quả. Bất quá may mắn một điều, kiện Thánh Vật đó chứa đựng Thiên Sứ năng lượng, là thứ khắc chế tà hồn sư lẫn hồn thú, chính vì vậy cho dù có bị rơi vào tay của bọn chúng cũng không có gì nguy hiểm, căn bản bọn chúng không sử dụng được, cũng không có can đảm đi phá hủy. Bởi vì Thiên Sứ năng lượng một khi bạo tạc, tất cả gần đó sinh vật phải chết không cần nghi ngờ.

Thần Thánh Thiên Sứ gia tộc mặc dù không có tìm lại được kiện thứ ba Thánh Vật, nhưng thông qua Thiên Sứ Thủ Hộ Đại Trận vẫn tràn trề năng lượng mà xác định Thánh Vật bị mất đó tình trạng vẫn ổn. Đến suốt một ngàn năm sau, Thần Thánh Thiên Sứ gia tộc dần dần lãng quên nhiệm vụ tìm về món Thánh Vật đó.

Cũng hết cách, thất lạc thì cũng thất lạc rồi, chỉ cần nó không bị hủy, mặc dù không nắm trong tay ba kiện Thánh Vật như lúc trước nhưng Thần Thánh Thiên Sứ gia tộc vẫn mãi mãi trường tồn, đứng ở thế bất bại.

Cho đến một ngày, bọn họ cảm nhận được Thiên Sứ năng lượng thất thoát một nữa, chứng tỏ kiện thứ ba Thánh Vật kia đã bị hủy, hoặc bị thôn phệ mà mất đi năng lượng cộng hưởng. Lúc này trên dưới gia tộc mới xốc lên một trận kinh hãi tâm tình, ráo riết phái người tìm kiếm cho bằng được kẻ đã làm ra một màn kia.

Nhạc Thiên Thần lảng tránh Bao lão yêu cầu, đột nhiên đổi sang chủ đề này làm Bao lão trái tim trong lồng ngực nhảy đùng đùng lên, có chút gian nan trên nét mặt, dò hỏi: “Vậy, các ngươi có tìm được kẻ đó hay không?”

Nhạc Thiên Thần mặt lạnh tanh: “Gia tộc ngàn năm tìm kiếm bất thành bởi vì không biết phải bắt đầu từ đâu. Bất quá Thánh Vật bị hủy đi, chúng ta tự nhiên có thủ đoạn lần ra được manh mối. Dựa theo manh mối đó tra ngược lại, đã xác định được vị trí của kẻ đã sở hữu Thánh Vật đó trong thời gian gần nhất.”

“Là ở đâu?” Bao lão tim đập như bom nổ.

“Hắc Hoang Thành, đấu giá hội Hắc Hoang Thành. Một tên tà hồn sư đã đấu giá được Thánh Vật, mà sau đó đấu giá hội có biến cố tập kích xảy ra, cho nên chúng ta hiện tại vô pháp tiếp tục sử dụng truy tung thủ đoạn.” Nhạc Thiên Thần thần sắc rầu rĩ.

“Bỏ mẹ rồi!” Bao lão trong lòng nhảy lên ba chữ này, bề ngoài vẫn cố gắng ra vẻ an ủi cùng buồn bã, lão nói: “Nhạc huynh chớ phiền não, dựa theo những gì ta vừa nghe được, thì có lẽ Thánh Vật không phải rơi vào tà hồn sư trong tay, bởi vì tà hồn sư đi đấu giá cái đồ vật này làm cái gì đúng không. Có thể là Nhân Vực thế lực gián điệp cài vào Thú Vực đấu giá thành công không chừng.”

Nhạc Thiên Thần nghe vậy, sắc mặt trở nên hồng thuận, mỉm cười nhìn Bao lão: “Đây chính là ý của ta đấy, còn chưa nói ra thì lão đệ ngươi đã hiểu rồi. Thật đáng mừng.”

Bao lão nghe xong, trong lòng tự vả mặt mình một cái, này chẳng khác nào tự chui đầu vào rọ. Lão hiện tại có thể hoàn toàn xác định, kiện Thánh Vật bị thất lạc kia đã rơi vào trong tay đồ đệ lão rồi, hơn nữa còn có khả năng rất lớn tên gia hỏa đó đã đem Thiên Sứ năng lượng bên trong Thánh Vật triệt để luyện hóa hấp thu.

Nếu quả thực mọi chuyện như vậy, dù là Bao lão cũng thấy có chút khó ăn nói với Nhạc Thiên Thần. Dù sao đây cũng là trấn tộc chi bảo của người ta, ngươi nói ngươi lỡ luyện hóa hấp thu là cái ý gì. Chỉ sợ Thần Thánh Thiên Sứ gia tộc biết chuyện liền điên tiết lên, đòi Bao lão giao người, với tình cảnh bây giờ đúng là một hồi tai nạn thảm khốc. Không những không dụ dỗ được Thần Thánh Thiên Sứ gia tộc tham gia liên minh mà còn rước tới thêm một cái kẻ thù, suy nghĩ này cho dù Bao lão Cực Hạn tu vi nghĩ tới cũng muốn đau hết cả đầu a.

Nương theo lời Nhạc Thiên Thần vừa nói, Bao lão đã hiểu được ý định của lão hồ ly này, tằng hắng vài cái, xong lại nói: “Nhạc huynh ý muốn lão đệ đã hiểu. Chỉ cần Thần Thánh Thiên Sứ gia tộc góp ra chút sức, ta lấy thân phận tổng chỉ huy tam quân đảm bảo sẽ cố gắng hết sức truy tìm được kẻ đã biển thủ Thánh Vật của quí gia tộc.”

Vừa rồi Bao lão tự nói, tà hồn sư đương nhiên không bị Thiên Sứ Thánh Vật hấp dẫn, cũng chỉ có bình thường hồn sư bị lợi ích che mờ mắt mà ra tay đấu giá giành được mà thôi. Mà người này có thể ở Thú Vực dạo chơi, chứng tỏ thực lực cũng không kém, rất có thể hiện tại đang tùy tùng Bao lão trong quân đội tham dự chung cực chi tranh.

Nhạc Thiên Thần là dựa vào điểm này mà bức ép Bao lão giúp mình, cũng thông qua đó gián tiếp nhận lời Bao lão tham dự liên minh thảo phạt Thú Vực.

Ở trong Thiên Sứ Phủ hậu hoa viên khung cảnh xinh đẹp, có hai vị Cực Hạn Đấu La vui cười đàm đạo, bọn họ cùng nâng trong tay chén rượu, dốc đầu uống cạn, trong lòng không hẹn trước cùng bốc lên giống nhau suy nghĩ: “Hừ, cái lão hồ ly.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.