Chương trước
Chương sau
Nuốt vào Tà Ác Hạt Giống sao? Có điểm ý tứ.

Vân Chính Thiên đại não vừa động lập tức thấu hiểu lời Đế Thiên vừa nói. Tà Ác Chi Thụ dùng hết trăm năm mới có thể kết tinh ra được một viên hạt giống, cho nên không cần nghi ngờ về nồng độ ma lực cùng năng lượng thuần khiết có bên trong nó. Đây có thể coi như vật đại bổ dành cho hồn sư có võ hồn thuộc hệ hắc ám.

Bất quá, Vân Chính Thiên vẫn có phần nghi hoặc. Tà Ác Hạt Giống là dễ dàng như vậy hấp thụ hay sao, tuy rằng hắn sở hữu Hồn Kiếm võ hồn, này võ hồn chính là do ma thần thần vị tá túc trên người hắn mà sinh ra. Nhưng chuyện này cũng không đại biểu hắn có thể dễ dàng ăn vào viên hạt giống kia, vạn nhất cơ thể chịu không nổi sẽ dẫn đến phản phệ trọng thương thậm chí mất cả tính mạng, mất nhiều hơn được. Người xưa đã từng có câu, bổ quá cũng không tốt đấy.

Đế Thiên biết rõ Vân Chính Thiên nghi kỵ, bởi vì hắn trong quá khứ cũng từng nghi kỵ quá phương pháp trực tiếp như thế này, cho nên hắn mở long ra một chút, vì Vân Chính Thiên mà giải thích: “Tà Ác Hạt Giống đúng là không thể trực tiếp phục dụng, mà nó cần phải trải qua một chút chuẩn bị mới có thể dùng được.”

“Như thế nào chuẩn bị.” Vân Chính Thiên hai mắt sáng rỡ, Thú Thần quả nhiên có cách.

Đế Thiên liếc Vân Chính Thiên một cái, trên mặt biểu lộ thái độ giống như đang thầm mắng tiểu tử này chỉ chờ có bao nhiêu đó. Sau đó hắn chỉ tay về phía Hải Thần Đảo, thản nhiên mà đáp: “Lên trên đó tự mình tìm hiểu đi.”

Vân Chính Thiên nghe vậy, nội tâm thoáng có chút cẩn trọng đứng lên.

“Ngài không đi cùng ta sao?” Hắn dò hỏi.

Đế Thiên lắc đầu: “Sử Lai Khắc ý chí không nguyện gặp ta cho lắm. Ngươi nên tự đi thôi.”

......

Bích Cơ chậm rãi đáp xuống, một đôi trắng noãn cánh chim thu hẹp lại, nàng chớp mắt đã hóa thành nhân loại bộ dáng.

Cùng nàng tùy tùng đúng là Mã Thiên Hoa cùng Ân Minh Tuyết.

“Các ngươi chớ vội khẩn trương. Nơi này tuyệt đối an toàn.” Phỉ Thúy Thiên Nga Bích Cơ mỉm cười nhìn hai nàng mà nói.

Mã Thiên Hoa hai mắt long lanh, ngắm nhìn khắp nơi quan cảnh, trong lòng không khỏi rúng động: “Bích Cơ tiền bối, đây là sự thật sao?”

Bích Cơ gật đầu: “Là sự thật, đây là chúng ta hồn thú bỏ ra biết bao cố gắng mới có thể làm được.”

Ân Minh Tuyết cũng dụi dụi hai mắt, tinh tường nói rõ: “Nơi này một tia tà hồn lực ba động cũng không có. Không khí vô cùng trong lành, sinh mệnh năng lượng tràn đầy vô cùng.”

“Đây rốt cục là địa phương nào?” Nàng quay sang Bích Cơ, truy hỏi.

Bích Cơ khẽ mỉm cười: “Chớ vội. Ta muốn các ngươi gặp qua hai người nữa đã.”

Ầm!

Ngay thời điểm Bích Cơ vừa nói xong, trên không trung lập tức truyền xuống một cỗ cực kỳ hùng hậu áp lực, lệnh Mã Thiên Hoa hai người vì thế mà sắc mặt kịch biến, võ hồn cũng tự động phóng thích mà ra, thậm chí còn tiến vào chân thân trạng thái, mười phần miễn cưỡng chống lực áp lực từ trên cao phủ xuống.

Bích Cơ thấy vậy vội vàng can ngăn: “Hai vị, không nên làm khó khách nhân.”

“Ha ha ha, Bích Cơ tiên tử. Ta chỉ muốn đùa giỡn hai cái tiểu nha đầu này một chút thôi mà.” Tiếng cười sảng khoái lọt vào trong màng tai hai người Mã Thiên Hoa và Ân Minh Tuyết, ngay sau đó một đạo hùng vĩ thân ảnh cũng xuất hiện trong tầm mắt. 

Một vị trung niên nam tử tách vân mà ra, thân người cao hơn hai mét, lưng hùm vai gấu, mặt vuông chữ điền, râu tóc tươi tốt, tại thời điểm hắn đặt chân xuống đất, đại địa phảng phất oằn mình một cái, giống như một quả núi lớn đang nhấc chân bước đi.

Bích Cơ nghiên mình đáp lễ, sau đó quay sang Mã Thiên Hoa cùng Ân Minh Tuyết, nhẹ giọng nói: “Các ngươi đừng sợ. Người này là tính tình vốn thích đùa giỡn như vậy, nhưng hắn chính là một cái cương trực người.”

Mã Thiên Hoa cùng Ân Minh Tuyết nghe vậy, lập tức kiềm nén cảm xúc khẩn trương trong lòng, võ hồn cũng đã thu liễm lại, bốn mắt chăm chú nhìn trước mắt trung niên nhân đánh giá một lượt.

Người này khí tức trầm ngưng như núi, cương trực ánh mắt không chút che giấu hiển lộ ra, nương theo cách xưng hô cùng với Bích Cơ có thể xác nhận hắn cũng là một vị hung thú, nhưng địa vị thậm chí so với Bích Cơ còn muốn cao hơn.

Bích Cơ vì hai nàng mà giới thiệu: “Đây là Thái Thản Cự Viên Vương, cũng là một trong hai vị chủ nhân của vùng đất này. Các ngươi nhận thức đi.”

Thái Thản Cự Viên Vương!

Nghe được mấy chữ này, Mã Thiên Hoa ánh mắt rõ ràng xuất hiện chấn động dáng vẻ, nàng vốn là Sử Lai Khắc Thất Quái đời đầu tiên hậu nhân, cho nên nàng biết được Thái Thản Cự Viên Vương lai lịch cùng ý nghĩa.

Thái Thản Cự Viên Vương còn có tên khác gọi là Nhị Minh, người này chính là huynh đệ kết nghĩa với Hải Thần Đường Tam, quan hệ vô cùng mật thiết, thực lực rất cường đại. Ngoại trừ hắn, còn một người nữa gọi là Đại Minh, bản thể là Thiên Thanh Ngưu Mãng, so với Nhị Minh còn cường đại hơn mấy lần.

Bọn họ hai vị hung thú vẫn tồn tại trên Đấu La Tinh sao, bất quá mới đây Chung Cực Đại Chiến cũng không thấy hai người góp mặt.

“Đừng gọi cái gì Thán Thản Cự Viên, gọi ta Thái Thản là được.” Thái Thản hào sảng nói.

“Thái Thản tiền bối, ngài khỏe.” Mã Thiên Hoa vội vàng nghiên mình hành lễ, Ân Minh Tuyết ở phía sau cũng khẽ gật đầu chào hỏi một cái.

Thái Thản bật cười: “Ha ha ha, hồn thú chúng ta lễ nghi không nhiều như vậy.”

Sau đó, Thái Thản ánh mắt bỗng nhiên rơi vào tóc đỏ thiếu nữ: “Ngươi là Mã Hồng Tuấn hậu nhân sao?”

Mã Thiên Hoa liền đáp: “Phải, tiểu nữ gọi Mã Thiên Hoa, Mã Hồng Tuấn chính là tổ tiên của ta.”

Thái Thản tỏ vẻ hài lòng gật đầu: “Chẳng trách Phượng Hoàng huyết mạch mạnh mẽ đến như vậy. Có điểm ý tứ, tuy cái tên đó số lượng hậu nhân không nhiều như của ta, nhưng luận về cấp bậc huyết mạch thì thật sự Thái Thản Cự Viên ta cũng muốn thua kém Phượng Hoàng của hắn một chút.”

Mã Thiên Hoa đầu óc bỗng nhiên mông lung lên. Thái Thản không chú ý nàng nữa, đầu lại quay sang nhìn Ân Minh Tuyết, thanh âm bỗng trở nên nghiêm túc: “Ngươi là Sắc Vũ Ma Vương chuyển sinh sao?”

.....

Hạo Thiên Phong.

Tòa sơn phong này chính là Tà Hồn Điện tổng bộ, thường ngày sẽ có tà hồn sư thường xuyên lui tới, nhưng Chung Cực Đại Chiến đã khiến Hạo Thiên Phong trở nên vắng vẻ. Âm khí vật vờ khắp nơi, lác đác vàng úa lá cây quét ở dưới đất, thê lương phong cảnh không cách nào tưởng tượng được.

Nếu để mấy đời tông chủ Hạo Thiên Tông đội mồ sống dậy mà nhìn thấy cảnh này, bọn hắn sẽ ước mình vĩnh viễn không mở mắt a.

Đạp mây cưỡi gió mang theo chiến thắng trở về, Ám Thiên Tà Đế cùng Huyết Đế liền đóng cửa bế quan.

Hiện tại duy nhất mục tiêu của bọn họ chính là đột phá thần cấp cánh cửa, hết thảy đều đã không còn quan trọng.

Huyết Đế ở trong mật thất xếp bằng, hay tay vung ra liền có huyết mang lóe sáng, Huyết Thần Chi Tâm bị bóp nát trước kia đã một lần nữa khôi phục nguyên trạng, huyết trùng tại trong mật thất tối tăm đong đưa qua lại, mấy cái chân nhỏ không ngừng ngoe ngoảy, hai mắt chăm chú rơi trên người Huyết Đế.

Huyết Thần Chi Tâm nhận Huyết Đế làm chủ nhân cũng không phải chuyện lạ, dù sao đây cũng là người chính tay luyện chế ra nó.

“Bảo bối ngoan, giúp ta ngưng tụ ra một cái mới mẻ thần vị đi.”

Huyết Đế mỉm cười nói lên một câu, sau đó tự tay tách mở lồng ngực bên trái, máu tươi ồ ạt chảy ra, mùi vị huyết tinh hấp dẫn sự chú ý của huyết trùng. Nố cố gắng dùng mấy cái chân nhỏ vùng vẫy trong không khí, cả người giống như bơi lội, chớp mắt đã đi tới Huyết Đế trái tim.

Không một chút chần chừ, huyết trùng mở ra nho nhỏ bồn máu, trực tiếp ngoạm vào trái tim, tức thì Huyết Đế rên lên một tiếng đau đớn. Trái tim của hắn cấp tốc khô héo lại, toàn bộ huyết dịch bên trong đã trở thành chất dinh dưỡng cho huyết trùng.

Huyết Đế thần sắc trở nên mê man, nhưng hắn vẫn có thể nhìn thấy được huyết trùng chui vào lồng ngực của hắn trước khi bản thân hoàn toàn bất tỉnh.

Mật thất tối tăm nhất thời bị huyết quang chiếm đóng, một cái nho nhỏ huyết sắc vòng xoáy chợt ngưng tụ trong ngực Huyết Đế, sau đó chậm rãi xoay tròn, xoay tròn.

Tà Hồn Tháp tầng cao nhất.

Ám Thiên Tà Đế đặt mình ngồi lại điện chủ bảo tọa, thần sắc như u minh một dạng, hai mắt màu đen thâm thúy. Tóc đen rối tung ở sau gáy đã được hắn cột lên gọn ghẽ. Hắn cùng Vân Chính Thiên chính là một người tách ra, vì vậy mỹ lệ dung nhan không lẫn vào đâu được, có khác chăng chỉ là vẻ phong trần từng trãi mà thôi.

“Huyết Đế đã bắt đầu ngưng tụ thần vị, lấy hắn huyết tính cùng tính cách, thần vị sinh ra chắc chắn đi theo tà ác chi đạo. Còn ta, thần vị của ta là cái gì đây?”

Thở ra một ngụm trọc khí, Ám Thiên Tà Đế tâm niệm phất lên, tức thì từ trong mi tâm bắn ra một viên ngọc châu.

Ngọc châu sở hữu màu đen thâm thúy, trên thân còn có ma văn chạy dọc chạy xuôi, tản phát ra nồng nặc ma khí.

Đây chính là Thiên Tà Thần nguyên thân, hắn thân tử đạo tiêu, nguyên thần bị Ám Thiên Tà Đế bức ra, nguyên thần hồn phách hóa thành ngọc châu, bị giam giữ trong tinh thần hải.

Ám Thiên Tà Đế nhìn hắc sắc ngọc châu một lát, sau đó tùy ý phất tay, ngọc châu vội vàng chạy qua một bên, sau đó từ trong mi tâm của hắn lần nữa bắn ra một viên ngọc châu thứ hai.

Lần này ngọc châu mang theo cửu thải hào quang, tràn ngập nguyên tố lực lượng ở bên trong ba động liên tục. Ngọc châu toàn thân trắng noãn, lại có kim sắc đường văn khắc vào, vô cùng đẹp đẽ. Kim sắc ngọc châu giống như phiên bản đối lập của hắc sắc ngọc châu kia.

Ám Thiên Tà Đế một tay đưa ra, trực tiếp đem kim sắc ngọc châu cùng hắc sắc ngọc châu nắm lấy.

Sắc mặt giống như đang vô cùng khó xử, Ám Thiên Tà Thần trầm ngâm mà nói: “Ta nên đem nguyên thần của người nào nuốt trước, là của Thiên Tà Thần, hay vẫn là của cố bằng hữu Thiên Chủ đây?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.