“Ta muốn liệp sát hồn thú, thu hoạch hồn hoàn”. Thanh âm vừa rơi xuống, Dạ Hành cùng Lam Tiêu hai người đồng dạng nhìn hắn thật sâu. Trên mặt một niềm thương cảm tràn dâng. Thật là một cái đáng thương hài tử, vì không có tiền mà hắn lại dấng thân vào trong vòng nguy hiểm để cầu lấy lực lượng, thật đáng nể phục. Xem ra Lam Tiêu ta cũng hơi quá đáng, lại hành xác một tiểu hài tử đáng thương như vậy. Từng dòng suy nghĩ lóe lên trong họ, Vân Chính Thiên chỉ cảm thấy có điều gì đó không đúng, hỏi. “Này, hai người có vấn đề gì thế, tại sao gương mặt lại mếu máo thế kia”. Dạ Hành trực tiếp đứng lên vỗ vai hắn vài cái, thều thào nói. “Đừng lo … hài tử ngươi đừng lo, ta sẽ giúp ngươi tìm một cái thích hợp hồn thú mà”. Lam Tiêu cũng đứng lên cười nói. “Đúng vậy, vài bữa nữa ta sẽ đích thân cùng ngươi tiến vào rừng, bắt một cái xui xẻo hồn thú làm hồn hoàn cho ngươi”. Vân Chính Thiên hai mắt ngốc dại ra, hai người này bộ ăn trúng cái gì hay sao lại có thái độ thay đổi dữ vậy. Kỳ thực Vân Chính Thiên lựa chọn phương thức này, không phải như hai tên Dạ Hành kia suy tưởng. Chỉ vì hắn muốn xác nhận một điều, liệp sát hỏa hệ hồn thú có thực sự mang tới hỏa hệ hồn kỹ hay không. Điều này hắn cũng từng hỏi qua rất nhiều binh sĩ khác, bọn họ đa phần lựa chọn thu mua hồn linh, bởi vì liệp sát hồn thú quá mức rủi ro đi, chẳng may nằm xuống trong rừng, trở thành chất dinh dưỡng thì không tốt lắm. Trở về phòng, Vân Chính Thiên trực tiếp ngồi lên trên giường, phóng thích ra võ hồn của bản thân. Hắc Kiếm cầm trên tay, chỉ có điều hôm nay kiếm có hiện tượng khẽ rung lên từng hồi. Nắm chặt chuôi kiếm, Vân Chính Thiên hạ quyết tâm. Đệ nhị hồn hoàn, ta chuẩn bị đến. Ba ngày sau. Hôm nay là một ngày đẹp trời, mọi thứ vẫn diễn ra theo quĩ đạo như bình thường. Vân Chính Thiên cũng hơi sốt ruột bởi vì vẫn chưa nhận được thông báo từ Lam Tiêu. Bất quá hắn cũng không nôn nóng, Lam Tiêu đã nói sẽ dẫn hắn đi, chắc chắn sẽ làm. “Két …” Cánh cửa doanh trại đột nhiên mở ra, từ bên ngoài tiến vào là một tên nam nhân khôi vỹ, vóc người vô cùng tráng kiến. Hắn mặc một bộ chiến bào màu tím, sau lưng đồng dạng là áo choàng màu trắng. Khí thế hiên ngang lẫm liệt. Ngay tức thì, toàn bộ binh sĩ từ Bạch cấp cho đến đội trưởng Hoàng cấp nhanh chóng chạy ra nghênh đón. Người này chính là thống lĩnh ở đây, vị duy nhất Tử cấp thống lĩnh, chức vị chỉ có dưới Dạ Hành mà thôi. Bất quá dưới tình huống Tử cấp thống lĩnh xuất hiện, sắc mặt mọi người kể cả Lam Tiêu đều có chút âm trầm. Vân Chính Thiên hoàn toàn không hiểu lắm. Tiếu Phong bên cạnh thì thầm. “Lần này thảm rồi, Tử cấp thống lĩnh xuât hiện, chỉ có một chuyện mà thôi”. “Chuyện gì” Vân Chính Thiên tò mò hỏi. “Siêu cấp nhiệm vụ” Tiếu Phong đáp. Bên trong Chung Cực Quân Đoàn Hồn Sư có rất nhiều nhiệm vụ khác nhau, từ nhỏ tới lớn, trên hết chính là Siêu cấp nhiệm vụ. Mà loại hình nhiệm vụ này chỉ được chính Tử cấp thống lĩnh trở lên ban bố mà thôi. Siêu cấp nhiệm vụ thường xuất hiện khi có tình huống ảnh hưởng tới an nguy của Long Thần thành nói riêng và các tòa thành khác nói chung. Cho nên Tử cấp thống lĩnh xuất hiện, còn đáng sợ hơn so với tử thần xuất hiện. Tử cấp thống lĩnh đứng một chỗ, trầm giọng nói. “Từ Hoàng Nhất tới Hoàng Thập nghe lệnh, lần này chúng ta có một cái ngoại hạng siêu cấp nhiệm vụ. Tình huống cực kỳ hung hiểm, cho nên mỗi đơn vị tự chuẩn bị quân trang, ngay mai bắt đầu hành quân. Hoàng cấp đội trưởng vào văn phòng gặp ta”. “Tuân lệnh” cả doanh trại đồng thanh hô vang. Tử cấp thống lĩnh họp bàn với mười tên Hoàng cấp đội trưởng hơn hai canh giờ, đến khi trở ra trên mặt ai cũng tràn ngập vẻ ngưng trọng. “Hoàng Nhất tập họp”. Đến rồi, Lam Tiêu tập hợp mọi người bố cáo nhiệm vụ lần này. Ai nấy cũng đều tò mò không biết loại nhiệm vụ nào lại khiến một người bĩnh tĩnh như Lam Tiêu cũng phải biến hóa sắc mặt. “Không cần dùng quân ngữ, ta nói cho các ngươi biết, nhiệm vụ lần này, hiểm nhiều an ít. Cho nên cần phải vô cùng cẩn thận”. Sau đó Lam Tiêu tuần tự giải thích mọi thứ. Chuyện là mấy ngày trước, trinh sát của Long Thần thành đã phát giác được một chuyện kinh thiên động địa. Tà Hồn Thú không biết từ lúc nào lại tụ tập rất đông tại biên giới Nhân Vực và Thú Vực. Mà Long Thần thành chính là hòn đá ngáng đường nếu Thú Vực muốn tấn công sâu vào Nhân Vực. Tại vị trí bọn chúng đóng quân, có hàng trăm đầu hồn thú các loại, trong đó lại có không ít quần tộc hồn thú, cấp thấp nhất cũng là trăm năm cấp bậc, ngoài ra còn có một số cao tầng đạt tới ngàn năm và vạn năm cấp bậc. Không rõ có tồn tại mười vạn năm hồn thú hay không, nhưng với số lượng như vậy, cho dù là Phong Hào Đấu La cũng không dám tự tin một mình ứng chiến. Thành Chủ Long Thần thành cũng phát lệnh kêu gọi hỗ trợ từ các thành thị lân cận như Linh Băng thành và Huyền Vũ thành. Hiện tại nhiệm vụ của Chung Cực Quân Đoàn đóng tại Long Thần thành chính là đi tiên phong. Đánh phủ đầu luôn là một chiến thuật tối cao, tất nhiên cần có kế hoạch cụ thể. Mà mục tiêu chính chính là xác định xem có tồn tại mười vạn năm hồn thú dẫn đầu hay không. Tà hồn lực mang đến cho hồn thú sự biến đổi không thể tưởng tượng được, nếu như trước đây mười vạn năm hồn thú thực lực ngang tầm với Siêu cấp đấu la 95 cấp, thì hiện tại khoảng cách này chênh lệch rất đáng kể. Cho dù cả Nhân Vực hiện tại, đạt tới Siêu cấp đấu la tầng thứ, cũng không có mấy người. Nếu như quả thực tồn tại mười vạn năm hồn thú dẫn đội, thì có lẽ đây chính là một đợt Thú triều có qui mô lớn nhất vài trăm năm trở lại đây. “Nhiệm vụ của chúng ta là đi tiên phong, đánh vào các vị trí yếu nhược của bọn chúng, xác định chủng loại và số lượng, nếu như gặp phải hồn thú cao cấp, các ngươi liền bấm vào huy chương binh sĩ, gần đó đồng đội hoặc đội trưởng sẽ tiến hành trợ giúp. Đặc biệt là phải biết lượng sức mình, tính mạng là trên hết”. “Vâng” Mọi người đồng thanh đáp. Nhiệm vụ lần này vô cùng khó khăn, Lam Tiêu trong lòng vô cùng khẩn trương nhưng bề ngoài vẫn phải tỏ ra bình tĩnh, nếu như lòng quân dao động, nhân loại chưa đánh đã đổ gục hết. Các binh sĩ thay phiên nhau đi lấy quân trang, còn Vân Chính Thiên được Lam Tiêu gọi riêng ra nói chuyện. “Xem ra lần này chúng ta làm một công đôi việc được rồi” “Ý của ngài là … tranh thủ tìm hồn hoàn cho ta” Vân Chính Thiên ngạc nhiên hỏi. “Chính là như vậy, theo ta dự đoán. Với tố chất thân thể của ngươi, ngàn năm cấp bậc hồn hoàn không vấn đề gì, chủ yếu là phải tìm một cái mạnh mẽ hồn thú mà thôi. Lần này chính là một cơ hội tốt”. Dứt lời, Lam Tiêu lấy từ trong giới chỉ ra một cái bình hồn đạo khí đưa cho Vân Chính Thiên. “Đây là bình trữ hồn hoàn, chỉ cần liệp sát hồn thú xong, thu hồn hoàn vào trong bình, chỉ cần không để quá một ngày, ngươi vẫn có thể hấp thu được”. Nghe vậy Vân Chính Thiên quá đỗi vui mừng “Cảm tạ ngài” Lời cảm tạ này chính xuất phát từ trong thâm tâm của hắn, đối với Lam Tiêu luôn lo lắng mọi việc chu toàn, Vân Chính Thiên vô cùng kính phục. Trở lại khu vực quân trang, mỗi bạch cấp binh sĩ được lấy đi hai món hồn đạo khí để phòng thân. Hồn đạo khí dưới hình dạng vũ khí có rất nhiều, ví như viễn trình công kích, tăng tốc độ, hồn đạo pháo … Tất cả đều có công dụng riêng. Vân Chính Thiên suy nghĩ một lát, cuối cùng hắn quyết định sử dụng hai món. Thứ nhất là bình sữa hồn đạo khí, thứ hai là tăng tốc hồn đạo khí. Tất cả đều là cấp ba hồn đạo khí, gia tăng khả năng bảo mệnh. Hơn một canh giờ sau, bạch cấp binh sĩ đều tụ họp đông đủ, mỗi người đều kéo lên mũ trùm đầu, sau đó theo sau đội trưởng của mình bắt đầu hành quân. Trong lòng mỗi tên binh sĩ tràn ngập cảm giác lo lắng khó tả, nhưng Vân Chính Thiên thì khác. Hắn không những có phần háo hức, không biết từ lúc nào chiến ý lại sục sôi. Đây quả thực là một trải nghiệm hoàn toàn mới mẻ trong thế giới mới này. Lam Tiêu dẫn đầu truyền âm lại cho các thành viên “Một khi chuẩn bị tiến vào lãnh thổ của bọn chúng, hạn chế nói chuyện, khi nào thực sự cần thiết mới sử dụng hồn đạo bộ đàm, còn không thì nên im lặng, hồn thú giác quan vô cùng nhạy cảm”. “Ân”. Nhánh quân chủ lực của Long Thần thành hành quân tiến tới vị trí giao thoa giữa Nhân Vực và Thú Vực. Vạn năm trước hai mảnh đại lục này vốn dĩ cách nhau bằng đại dương sâu thẳm, bất quá chinh chiến nổ ra khốc liệt, cách mảnh địa tầng dưới biển cũng bị trồi lên trên, tạo thành một dãi đất nối liền các đại lục này với nhau. Nơi bọn hắn đang đi tới, được dân gian truyền tụng bằng vô số hình ảnh tên gọi khác nhau, mà cái tên bọn họ thích nhất, thể hiện đầy đủ sự kinh sợ đối với lãnh thổ hồn thú này, đó chính là Lưỡi Quỷ đại đạo. Lưỡi Quỷ đại đạo chiều rộng hơn trăm dặm, chiều dài lên tới cả ngàn dặm hơn. Là con đường thẳng huyết mạch nối liền hai mảnh Vực này. Nói cách khác, nơi mà bọn hắn chuẩn bị đặt chân vào, có thể nói như cánh cửa xuống địa ngục vậy. Di chuyển hơn hai ngày hai đêm, cuối cùng Lưỡi Quỷ môn quan cũng xuất hiện trong tầm mắt. Nơi đây vẫn tồn tại khu vực đóng quân của nhân loại, chỉ có điều qui mô nhỏ bé. Không khí hành quân đang im ắng, thì bât chợt một tên trinh sát gấp gáp chạy về thông báo. “Bẩm các vị đội trưởng, tình hình Lưỡi Quỷ môn quan không tốt, bên trong đang xảy ra đại chiến, thỉnh cầu giúp đỡ”. Cả đoàn khẽ rùng mình một cái, xem ra hồn thú vẫn là triển khai trận chiến trước tiên. Ngay lập tức, từng tên đội trưởng quay lại nhìn binh sĩ của mình, dõng dạc nói. “Các ngươi nghe rõ rồi chứ”. Cả trăm tên binh sĩ đồng thanh hét lên “SÁT …SÁT …SÁT …” Đại chiến Thú triều chính thức mở màn.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]