Tên thật của Sa đại hộ dĩ nhiên không phải là Đại hộ, chẳng qua, y quả thật tính Sa, phụ thân, tổ phụ, tằng tổ, huyền tổ của y đều tính Sa, mà đều được gọi là Đại hộ.
Đối với những người trong nhà y, ngoài hai chữ Đại hộ ra, hình như không còn có gì thích hợp hơn để gọi.
Sa Mạn Các, tự Quan Vân, hiếu học, mười bảy tuổi trúng cử nhân, mười tám tuổi thành cao trung, hàn lâm, thiếu niên quý tộc, không muốn phong lưu cũng không được.
Có điều, phong lưu cũng có cái giá của nó. Phong lưu khinh cuồng, phong lưu thanh bần, phong lưu chết sớm.
Tại sao một người học giả tài tình tuyệt đại lại nhẫn tâm đi chà đạp cái phù danh của y, cái phù danh không phải phù danh của y như vậy?
Đấy chẳng qua vì cái tánh phong lưu thế thôi.
“Phong lưu thiên cổ sự, Đắc thất thốn tâm tri.”
Phong lưu là chuyện xưa nay, được mất chỉ một mình mình biết, được thì sao? Mất thì sao? Sống thì sao? Chết thì sao? Một kẻ thất phu là một thế giới, một khoảnh khắc là một vĩnh cửu. Cái phong lưu của Sa Mạn Các, đổi lại hậu quả, chính là cả nhà họ Sa đời đời bị đày ra biên cương làm lưu dân.
Nhưng lưu dân nhà họ Sa, ở Hoàng Thạch trấn lại được sống một cuộc đời quý tộc.
Bởi vì Sa Mạn Các là người đọc sách, đến Hoàng Thạch trấn không đầy một năm, tại một cái núi ở vùng phụ cận, y đào ra được vàng.
Trên thế giới này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kiem-than-nhat-tieu/2351410/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.