Diệp Tinh Thần bỗng hiểu ra vì sao Ngọc Lĩnh có thể được xưng là hoa khôi, cũng rõ vì sao Lăng Hàn vừa đến Trường An liền muốn gặp nàng ngay. Hẳn là kiểu tính cách như vậy chính là kiểu mà người như Lăng Hàn sẽ thích, hơn nữa có khi mình cũng chỉ là thế thân mà thôi.
Diệp Tinh Thần không biết tại sao mình sẽ ngồi ở đây, ký ức về chuyện lúc nãy dường như có một khoảng trống. Hắn không quậy không phá, cứ yên lặng như thế ngồi nhìn bàn tay trắng nõn của nữ tử đối diện tung bay trước mặc mình, cầm bình trà kia. Tay áo màu xanh nhạt trượt xuống, lộ ra một đoạn da trắng như ngọc, có vài sợi tóc rơi xuống, nàng liền tiện tay vén lên, tất nhiên là phong tình vạn chủng.
Tiếp theo nàng châm trà cho mình và Lăng Hàn, hơi nước lượn lờ bay lên, mấy lá trà xoay vòng vòng trong ly, sau lại thong thả tản ra trên mặt nước.
Trước mặt là hoa khôi của Quần Phương Lâu tên gọi Ngọc Lĩnh, vẻ mặt lãnh đạm, ánh mắt thanh lãnh, ẩn ẩn tản ra ngạo khí như trúc xanh. Một mái tóc đen mượt mà vấn thành búi tóc, một cây trâm bạch ngọc càng tôn lên vẻ đoan trang tú lệ.
Nàng cũng không phải là quá mức mĩ lệ, nhưng khí chất cao quý như tiên giáng trần này lại rất kinh diễm, đặc biệt là tại nơi yên hoa chi địa này, càng có vài phần không phù hợp, lại thêm đáng quý.
Diệp Tinh Thần bỗng hiểu ra vì sao Ngọc Lĩnh có thể được xưng là hoa khôi, cũng rõ vì sao Lăng Hàn vừa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kiem-tamsach-tang-trich-tinh-hai-sao/1318822/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.