Có trời mới biết đã bao lâu y không đi nhận lỗi với người khác, hình như từ nhỏ đến lớn y chưa từng nói “Xin hãy thứ lỗi cho ta” với ai. Ăn nói khép nép đi xin đối phương tha thứ, nhưng đối phương ngay cả một ánh mắt lạnh lùng cũng không cho, thật đúng là mặt nóng mà dán lên ghế lạnh.
Diệp Tinh Thần vội vàng kéo quần áo lên, sửa sang lại một chút, bỗng nhiên thấy chột dạ, không dám ngẩng đầu nhìn Lăng Hàn. Ngẫm lại, hắn cùng Lăng Hàn cũng chả có quan hệ đặc biệt gì, hắn chột dạ gì chứ. Cố Mặc Nhiên vẫn luôn bình tĩnh, nói: “Trò chuyện chút thôi.”
“Sao vui vẻ quá vậy?”
Lăng Hàn trên mặt thì tươi cười, nghiêng đầu, nhưng khó có thể che giấu phẫn nộ đã sớm mờ mịt nơi đáy mắt, ánh mắt tối lại. Y cùng Cố Mặc Nhiên đã từng cùng nhau vào sinh ra tử, hai người ăn ý hiểu nhau, dù là gặp chuyện không rõ ràng, y cũng không muốn nghi ngờ hắn. Chỉ cần Cố Mặc Nhiên giải thích với y, vậy thì y sẽ tin hắn ngay.
“Ha ha, đúng vậy, nếu không có chuyện gì thì ta về đây.”
“Cố Mặc Nhiên.” Lăng Hàn chắn trước mặt hắn: “Ngươi thật sự không định giải thích gì sao?”
“Không có gì đáng nói.” Suy nghĩ trong chốc lát, hắn lại bổ sung một câu: “Ta không có hứng thú với tiểu thiếu gia của ngươi.”
“…”
Lăng Hàn không nói gì, cứ kệ Cố Mặc Nhiên đi, nếu hắn nói thế, vậy… Chính là thế. Liếc mắt nhìn đương sự một cái, Diệp Tinh Thần thấy y nhìn chằm chằm thì có chút
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kiem-tamsach-tang-trich-tinh-hai-sao/1318817/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.