Hoa Hướng Vãn ngủ một giấc ngon lành, ngày hôm sau trời còn chưa rạng sáng đã cảm thấy hình như có người đang gọi mình: “Hoa Hướng Vãn.”
Hoa Hướng Vãn mở mắt ra, mơ mơ màng màng quay đầu lại thì thấy Tạ Vô Sương đã thu dọn xong xuôi đang đứng trong tia nắng sớm. Hắn thay bộ y phục trắng, thương thế tựa hồ đã khỏi hẳn, cầm kiếm đứng dưới nắng mai, căn dặn nàng: “Lên xe ngựa ngủ, chuẩn bị khởi hành.”
Nghe thấy vậy thì Hoa Hướng Vãn hơi tỉnh tỉnh một chút, lơ mơ đứng dậy, bỏ chăn của mình vào túi càn khôn rồi ngáp một cái đi về phía xe ngựa.
Thẩm Tu Văn vẫn đang nghỉ ngơi trong xe, nghe thấy Hoa Hướng Vãn đi vào thì hắn vội vàng đứng dậy. Nàng đè Thẩm Tu Văn lại, lắc đầu: “Ngủ đi, ta ngủ đủ rồi.”
“Không cần,” Thẩm Tu Văn đỏ mặt, ngọ nguậy định đứng dậy, “Ta đỡ…”
“Tu Văn,” Giọng nói của Tạ Vô Sương vang lên bên ngoài, “Khởi hành thôi.”
Thẩm Tu Văn nhìn Hoa Hướng Vãn, trên mặt lộ vẻ khó xử. Hoa Hướng Vãn lắc đầu, quay đầu lại nói với phía bên ngoài: “Tạ đạo quân, Thẩm đạo quân còn đang bị thương, cho cậu ấy nghỉ ngơi ở đây đi.”
“Đúng đó,” Giang Ức Nhiên cầm hộp đồ ăn đi tới cửa, nhìn thoáng qua xe ngựa rồi lại nhìn Tạ Vô Sương, “Tạ sư huynh, thương thế của Thẩm sư huynh còn chưa khỏi hẳn, chúng ta cũng đừng câu nệ mấy lễ nghi rườm rà này nữa được không?”
Những người khác cũng đều thuyết phục Tạ Trường Tịch, hắn im lặng hồi lâu, cuối cùng chỉ gật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kiem-tam-thien-son/962615/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.