“Được, được, được!” Hoa Hướng Vãn dỗ chàng, chủ đ0ng duỗi tay ôm chàng, vỗ lưng chàng: “Chúng ta đi về trước. Còn nói thêm nữa đệ sẽ thật sự ch3t ở nơi này đó.”
Tạ Trường Tịch được nàng trấn an, từ từ bình tĩnh lại.
Lúc này Hoa Hướng Vãn mới kéo tay chàng, cho chàng một ít linh lực làm ấm người trước. Sau đó nàng cõng chàng lên đi về phía sơn đ0ng.
Được Hoa Hướng Vãn cõng trên lưng, Tạ Trường Tịch có vẻ yên tĩnh khác thường. Hoa Hướng Vãn cõng chàng về sơn đ0ng, một lần nữa xử lý vết thương cho chàng. Nàng không khỏi thấy lạ: “Đệ tự nhiên bị sao vậy? Không tìm thấy ta thì phải ngoan ngoãn chờ chứ, ta còn có thể vứt đệ đi chắc?”
“Ta sợ.”
Tạ Trường Tịch được nàng dùng khăn nóng xoa tay. Chàng không nhìn thấy, chỉ lẳng lặng cảm giác từng chút đụng chạm của nàng.
Hoa Hướng Vãn không khỏi buồn cười: “Sợ cái gì?”
Tạ Trường Tịch cụp mi, thấp giọng mở miệng: “Ta gặp ác mộng.”
“Ác mộng gì mà dọa đệ thành như vậy?”
“Ta mơ thấy, ngươi... Không còn nữa.”
Nghe được lời này, Hoa Hướng Vãn khựng lại. Nàng cân nhắc có phải chàng nhớ ra cái gì không. Tạ Trường Tịch không phát hiện đ0ng tác của nàng. Nàng ở đây, chàng mới có dũng khí nói ra giấc mộng kia.
“Ngươi từ trên vách núi ngã xuống, ta không cứu được ngươi. Sau đó ta đến một chỗ, nơi nơi đều là máu. Ta ở đó chém giết mãi, không dừng được.”
“Cái này thì có gì mà sợ?”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kiem-tam-thien-son/2385145/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.